bài dự thi
Tâm niệm của vị bác sĩ già mắc bệnh xơ gan
Dù bác sĩ Nguyễn Đức Kiệt ra đi vào ngày 25/3/2020 sau 31 năm chống chọi với căn bệnh xơ gan thọ 78 tuổi nhưng tấm lòng và tâm niệm cả đời của ông vẫn còn đó, sống mãi...
Giỏ quýt thái trong góc cũi gỗ
Cuối đông, thành phố se lạnh. Tôi tan làm trong cái vội vã phố phường, ngó trông dòng người chen vào chuỗi bươn chải. Những xe máy, xe đạp, chất phía sau là cái giỏ sắt hở lỗ, chứa cơ man củ quả đứng bán ven đường. Tôi tấp vào lề, cũng chọn vài ba thứ.
Hai tháng rưỡi & một đời!
Bác sĩ Lê Thị Bảo Ngọc có phần e dè khi trò chuyện về một “giai đoạn lịch sử” khó quên - 2,5 tháng – đã sống ở “tâm dịch” TPHCM, khi dịch bệnh Covid-19 đang trong thời điểm khốc liệt nhất.
Nợ mẹ lời sẻ chia...
Tôi nợ mẹ một lời xin lỗi, nợ mẹ sự sẻ chia bằng lời để mẹ hiểu tôi đã khôn lớn, tôi đã trở thành. Giờ tôi cũng đã là một người mẹ nên càng thấu hiểu về sự hy sinh của người phụ nữ vì gia đình.
Những suất học bổng của Thầy
Mỗi tháng, thầy vẫn đều đặn gửi 300.000 đồng qua đường bưu điện lên thành phố cho em. Thời điểm đó thì 300.000 đồng có giá trị khá lớn đối với đứa nhà nghèo như em.
Tấm gương của Ba
Cuộc sống xa quê, những lúc sớm nắng chiều mưa, tôi lại nghĩ về tấm gương của ba để rồi tự vực mình đứng dậy, tự vực mình đi qua những giông bão cuộc đời.
Bác sĩ miền đất đỏ bazan
Người ta cho rằng “đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn”? “Lót tay” là việc “khôn” để người bệnh được quan tâm hơn?… Nhưng rất đáng mừng vì trên đời này còn có rất nhiều y, bác sĩ tốt đúng như câu: “lương y như từ mẫu”.
Một đóa hướng dương mạnh mẽ
Giờ đây, Út của ngày xưa gầy còm đã là một thiếu nữ xinh xắn, một cô giáo tiếng Anh với cuộc đời mới tự lập và đầy tự tin.
Em đi nhé, Tuấn ơi!
“Một ngọn lửa hồng cho đời thêm sức sống/ Một kiếp người luôn lan tỏa những hương thơm” là những gì tôi có thể dành tặng về chàng trai nông dân 9x vui vẻ, hòa đồng, đầy ước mơ và hòai bão Hồ Thanh Tuấn.
Xờ Lờ Tùng!
Tháng 9/2019 là tháng bận rộn. Bận rộn đến kỳ lạ. Tôi ngập trong đủ thứ tin tức, việc làm. Cũng chẳng biết mình được thở khi nào. Thì bỗng nghe tin Xờ Lờ Tùng qua đời. Cái tin làm tôi bàng hoàng cũng gần như đợt tết năm nào, khi bác Bá Thanh từ giã cõi tạm.
Câu chuyện ngoại tôi!
Tôi thương ngoại, thương vì đã cho tôi một người mẹ vĩ đại nhất trong cuộc đời này, thương vì cái sự hiền lành và hết lòng giúp đỡ mọi người, thương vì cái sự chu đáo gói ghém đồ ăn cho các con của mình trước khi chia tay, lại thương vì bóng lưng cặm cụi trong bếp ngồi bên lò than thắp lửa nấu món thịt kho tàu yêu thích cho đàn cháu...
Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi
“Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi” là một câu chuyện xúc động có thật của một người thanh niên tên Tuấn mà tôi đã được nghe trong chuyến đi về quê.
Tôi đã có một người em như thế!
Cuộc sống vốn dĩ đã không màu hồng giờ lại chất chồng nghiệt ngã. Nhưng đôi lúc nó sẽ lại thay đổi nhờ vào một khoảnh khắc. Với Mai đó là khoảnh khắc chỉ vì không có tiền mẹ phải dứt ruột bồng em trao tay người khác. Chỉ vì thấp cổ bé họng mà cam chịu tủi hổ đắng cay cùng những lời dèm pha ác ý.
Vượt qua sự mặc cảm
Tôi gặp chị Nguyễn Thị Hương tại trung tâm người khuyết tật vào một sáng đầu thu. Chị với dáng người cao gầy, ăn mặc giản dị cùng nụ cười luôn nở trên môi đang tận tình chỉ dạy từng đường kim mũi chỉ cho các học viên đã để lại trong tôi một ấn tượng thật đẹp.
Cây dù màu xám
Cho dù ngày mai chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì họ vẫn như thế, không quá cuồng nhiệt, không quá phô trương cứ thế mà tiếp tục, đó chính là trân trọng, từ giây từng phút đều là sự sống, từ giây từng phút đều là yêu thương.
Người gieo trồng niềm tin!
Trong cuộc đời đi học của mình, tôi đã được học rất nhiều thầy cô, đã có nhiều thầy cô là nguồn cảm hứng cho tôi lựa chọn ngành nghề hiện tại – nghề dạy học. Nhưng có một người cô luôn là tấm gương, là nguồn động lực cho tôi trong suốt chặng đường sự nghiệp đó chính là cô Tiên
“Buôn lậu” tình người giữa mùa dịch
“Anh môi trường, chú bảo vệ, cô xe đạp ơi, lại đây con cho bánh về ăn nè”. “Con bán vì đam mê thôi, chứ nhà con bán vàng”, “Ông cất tiền kĩ vào, tiền con buôn lậu đó”,…
Chị Bé, một cô gái mạnh mẽ!
"Nếu mệt thì nghỉ. Cho bản thân một ngày ăn rồi chơi" là một câu châm ngôn ngắn gọn, súc tích và có chút “ngông” của một người chị mà tôi thầm cảm phục, chị Bé!
Mẹ nuôi
Bước vào đại học ở cái tuổi 21 chính là quyết định táo bạo... Cuộc sống mới của tôi lại bắt đầu từ đây. Tôi tin rằng mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với tôi, chỉ cần quyết tâm, nỗ lực thì chắc chắn sẽ thành công!