Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi

“Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi” là một câu chuyện xúc động có thật của một người thanh niên tên Tuấn mà tôi đã được nghe trong chuyến đi về quê.

Câu chuyện xoay quanh về "tình mẫu tử" thiêng liêng và cuộc sống nghèo khó với nạn "cơm áo gạo tiền" đã vô tình hay cố ý khiến con người ta phải hối hận, bởi nó lấy đi nhiều thứ. Ở đó là sự tiếc nuối, nỗi day dứt và cả lòng trắc ẩn. Mong rằng câu chuyện được lan tỏa rộng rãi để mỗi chúng ta trân trọng hơn cái gọi là gia đình.

“Mẹ ơi! Con muốn như thuở hàn vi đùa vui quanh bữa cơm chiều, mẹ âu yếm rầy la bao điều. Một tiếng con ơi! Êm đềm hơn ngàn dòng suối, dịu dàng hơn tiếng thông reo. Đường đời cheo leo làm sao con vững tay chèo khi bóng mẹ chẳng còn dõi theo. Một chiếc áo thơm! Hương người ân cần gần gũi mà người đã mãi xa xôi. Một đời cho con nào đâu nghĩ cho mình. Nụ cười con xinh mẹ khóc một mình…”.

me-oi-me-mo-mat-ra-di-songkhoeplus-1636273440.jpg
Thông qua câu chuyện có thật này, tác giả Lê Hoàng Tuấn (áo trắng) muốn thay lời muốn nói gửi đến mẹ mình nơi quê nhà An Giang

“Con biết ngày này trước sau cũng đến nhưng sao tim con vẫn ưu phiền, con đứng giữa trời chia ly, bàn tay con khấn cao dài đừng mang mẹ con đi mãi mãi”… Con đã từng đứng đơ người ra khi nghe tin mẹ đã vĩnh viễn ra đi không có ngày trở lại. Hình như con không khóc mẹ ơi! Con chỉ biết mình đã thật sự không còn có cảm giác gì nữa giữa cuộc đời này. Con còn nhớ trước ngày con đi xuất khẩu lao động mẹ đã khóc rất nhiều, mẹ bảo: “Tuấn ơi! Con đừng đi xuất khẩu lao động, ở nhà mẹ con mình có gì ăn đó nha con. Con đi rồi mẹ ở nhà chỉ có một mình thôi à! Mẹ nhớ con lắm”, những lời của mẹ đã làm cả đêm tôi không thể nào chợp mắt được.

Cha tôi mất sớm, mẹ chỉ có mình tôi là người thân, vì cuộc sống áo cơm và vì thương mẹ tảo tần vất vả nên tôi đã sang Nhật làm trong 2 năm. Ngày mẹ tiễn tôi ra sân bay là ngày mà tôi không dám ngoảnh lại nhìn mẹ, bởi tôi không kiềm được cảm xúc của mình. Và có ngờ đâu đó cũng là ngày cuối cùng tôi nhìn thấy được khuôn mặt gầy gò và buồn bã của mẹ.

Tôi sang Nhật, thời gian làm việc rất nhiều và hầu như ít khi nào điện cho mẹ, nếu có thì cũng chỉ nói 5-10 phút. Mỗi lần nghe được giọng mẹ là tôi lại không thể nào kiềm được sự xúc động. Vì thế, tôi cũng nói cho qua loa, rồi lặng lẽ cúp máy khóc một mình trong căn phòng chật hẹp của nơi xứ lạ quê người. Có nhiều lúc tôi bệnh, nằm một mình trong một căn phòng lạnh lẽo, hầu như là tự chăm sóc bản thân; chính những giờ phút đó hình ảnh người mẹ lại ùa về trong kí ức của tôi với bao nỗi nhớ thương vô hạn. Nhớ hồi nào mỗi khi bệnh mẹ đã thức trắng đêm để chăm sóc, quan tâm cho mình. Giờ đây khi đang tha hương không có mẹ bên cạnh, cái cảm giác đó khó tả vô cùng…

 “Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi” đó là câu nói đã in sâu vào tâm trí của tôi. Nhận được tin mẹ mất, tôi vội vàng xin nghỉ phép và mua vé máy bay về chuyến sớm nhất, nhưng lúc này Nhật Bản đang có bão nên đành phải dời chuyến bay. Tôi đã ngồi đơ người ra tại hàng ghế chờ sân bay mà trong lòng ngổn ngang bao thứ, nước mắt cứ chảy và cảm giác cuộc đời này đã không còn ý nghĩa gì nữa đối với một đứa con mất mẹ. Ở quê cậu luôn điện bảo tôi về gặp mẹ lần cuối, những cuộc gọi cứ liên tiếp hối hả khiến cho tôi đứng ngồi không yên. Nhưng chính những cuộc gọi ấy lại nhắc nhở bản thân rằng: “Mẹ vẫn còn trên dương thế”.

 Khi về được đến nhà thì mẹ đã lặng lẽ nằm sâu dưới lòng đất. Cậu Năm nói: “Do mẹ con mất không hợp ngày giờ nên cậu quyết định chôn cất sớm”. Tôi biết cậu không muốn tôi đau lòng khi nhìn thấy thân hình tiều tụy của mẹ nên có lẽ cậu đã bịa ra chuyện ấy. Đứng trước bàn thờ và mộ của mẹ, tôi đã thực sự không đứng vững, nước mắt tôi không chảy như trước nữa. Tôi giận mẹ lắm! Tôi giận vì chưa kịp nói lời tạ ơn và câu xin lỗi thì mẹ đã mãi đi rồi. Mẹ ra đi mà không một lời từ giã. Mẹ đã trở về với nơi mình bắt đầu giờ đây chắc có lẽ mẹ hạnh phúc lắm vì dương gian cũng chỉ là nơi tạm bợ của một kiếp người.

“Mẹ ơi! Con muốn như thuở hàn vi đùa vui quanh bữa cơm chiều, mẹ âu yếm rầy la bao điều. Một tiếng con ơi! Êm đềm hơn ngàn dòng suối, dịu dàng hơn tiếng thông reo. Đường đời cheo leo làm sao con vững tay chèo khi bóng mẹ chẳng còn dõi theo. Một chiếc áo thơm! Hương người ân cần gần gũi mà người đã mãi xa xôi. Một đời cho con nào đâu nghĩ cho mình. Nụ cười con xinh mẹ khóc một mình…”. Ai đang còn mẹ xin đừng làm cho lệ rơi trên mắt của mẹ hiền. Đừng bao giờ để những giọt lệ ấy rơi vào suối tóc tiên, xin hãy chớ sống đời vô tâm mà không hề biết cho rằng…Thời gian đã mang đi tất cả!.

Cài hoa hồng trắng buồn thay quá

Cát bụi đưa mẹ tôi về đâu

Để rồi một mình tôi lặng lẽ

Giữa cuộc đời bão tố bập bùng

Khoảnh Khắc Đáng Sống là Cuộc thi thường niên do Sống Khỏe Plus – SongKhoePlus.vn tổ chức nhằm lan tỏa, tiếp sức và tôn vinh những hy sinh thầm lặng, những điều bình dị mà cao quý trong cộng đồng.

Năm 2021, Cuộc thi được diễn ra trong điều kiện cả nước đang căng mình chống chọi với diễn biến phức tạp của dịch bệnh. Nhiều địa phương đang thực hiện giãn cách xã hội.

Thiết nghĩ, đây cũng là khoảnh khắc quý báu để mỗi người có thời gian soi rọi, chiêm nghiệm lại bản thân về những con người tri âm của mình đã qua.

Mọi thông tin chi tiết về cuộc thi mời xem chi tiết TẠI ĐÂY

Thanh Ngân

Thanh Ngân

08:17 15/11/2021

Bài viết rất tình cảm

TIẾN HUỲNH VĂN

TIẾN HUỲNH VĂN

08:16 15/11/2021

Bài viết rất là hay

trọng vlos

trọng vlos

15:40 11/11/2021

Bài văn viết rất hay

Thanh Ngaqn

Thanh Ngaqn

15:32 11/11/2021

Bài rất hay và rất tình cảm

Tổng Trần văn

Tổng Trần văn

09:36 11/11/2021

Cảm ơn người viết lên bài này tôi đọc mà nhớ lại những kí ức và giá trị của cuộc sống ,gia đình là tất cả người viêt lên những vòng chử này đã lấy đi nước mắt của tôi bắt đầu hôm làm hết những gì có thể để không hối tiết .cảm ơn bạn TUẤN

Hồ Minh Trí

Hồ Minh Trí

07:28 11/11/2021

bài thầy viết cảm động quá

Nguyễn cường

Nguyễn cường

19:41 08/11/2021

Bài rất hay và ý nghĩa

Nguyễn cường

Nguyễn cường

19:36 08/11/2021

Bài rất hay bà tình cảm

Nhàn

Nhàn

20:05 07/11/2021

Từ ngữ nhẹ nhàng không trau chuốt nhưng mang tính nhân văn và đầy thông điệp tốt đẹp!

văn học

văn học

20:00 07/11/2021

Bài viết thật sự cảm động...Chân thành cảm ơn rất nhiều.