công ty truyền thông hk
Giọt nước mắt trước tiệm bánh
Tôi yêu tất cả những người thân trong gia đình tôi vì họ là những con người thật sự tuyệt vời! Được làm con của ba mẹ là điều tuyệt vời. Và được làm em của chị hai, là điều tuyệt với nhất.
Bạn có đang trân trọng cuộc sống này?
Đôi bàn chân lạnh cóng, cứng đơ, cố gắng lê từng bước nặng nề, tay run run bám chặt vào xe tập, luôn thường trực trong tâm trí tôi trước khi ngủ. Khoảnh khắc đó, tôi rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc. Người đàn ông đó là bố tôi.
Mỗi ngày đến trường là một ngày vui
Trở thành cô giáo là ước mơ của tôi từ khi còn bé. Ước mơ thật đơn giản nhưng không hề dễ dàng.
Tôi yêu bản thân và trân trọng những điều mình có
Tôi đã trải qua chuyến bay kì lạ nhất của mình. Đó là kỉ niệm có lẽ cả đời tôi sẽ không quên. Đó là chuyến bay trở về từ vùng dịch. Ngoài những nỗi sợ đại dịch Covid-19, dường như tôi thấy bản thân mình lớn hơn một chút.
Tuổi thơ là khoảnh khắc ngọt ngào nhất
Ai cũng đã từng là một đứa trẻ, ai cũng từng trải qua tuổi thơ. Thời thơ ấu chính là khoảnh khắc đẹp và đáng nhớ nhất của mỗi đời người.
[27] - Đừng đùa với vũ khí
Tôi có một kỷ niệm đáng nhớ với một người thầy ở Trường Sỹ quan Lục quân 2… Tên thầy xin không nhắc ra đây.
[26] - Người thầy!
Có những người thầy chưa một lần đứng trên bục giảng nhưng cách sống của họ mang tới cho bạn những bài học đáng quý.
Chạm miền kí ức
Cho đến giờ, mỗi lần chạm vào kí ức xưa, tôi vẫn luôn nghĩ mình là người may mắn, là người được nhận nhiều hơn những thứ mình đã cho đi. Và quãng thời gian tôi đã đi qua là khoảnh khắc đáng nhớ, đáng sống để tôi thêm trân quý cuộc đời này.
Minh ơi, nắm tay anh đi
Trong khuôn viên bệnh viện, giữa những cơn gió nhè nhẹ của buổi chiều tháng 6, em đón nhận cái ôm rất nhẹ của anh như đón nhận sự yêu thương, cảm thông, chia sẻ của chàng bác sĩ Scrub xanh mà em vô cùng yêu mến; từ ngày nghe được câu nói : Minh ơi, nắm tay anh đi.
[22] - Khoảnh khắc đáng sống: Là về cùng với gia đình!
Xe dừng đến ngõ, má thấy tôi, vẫy vẫy cái nón lá trên tay. Ba thì nheo đôi mắt lại như cố gắng nhìn ra cái đứa nào đấy. Tôi mỉm cười nhận ra rằng, về nhà khoảnh khắc đáng sống nhất của đời người.
Cấp 3 - Tôi đã khác
Tôi vẫn còn một nửa hành trình cấp 3 ở trước mắt, vẫn còn những cơn bão giông đang chực chờ ập đến và cũng vẫn còn những ngày nắng đẹp, ngập tràn niềm vui đang đón đợi tôi.
[20] - Kho báu của biển
Nước triều đã rút về khơi xa, thuyền nhỏ của chúng tôi lướt nhẹ trên sông hướng về cửa biển. Hai bên bờ xanh mát nào bần, sú, vẹt. Thoảng trong nắng tháng giêng là hương vẹt thơm ngát, tiếng bìm bìm đều đặn vang báo hiệu con nước đã dần xa khơi.
Vượt lên sự kỳ thị
Nhiều bạn trẻ thường hỏi tôi: “Chị ơi, có sự kỳ thị với người khuyết tật không?”. Từ kinh nghiệm sống của mình, tôi thật thà trả lời là: “Có!”
Từ khoảnh khắc ấy, tôi không còn là tôi của ngày hôm qua
Cách đây 4 tháng, có thời điểm tôi đã muốn rời khỏi cuộc sống này để chạy trốn những điều không dám đối mặt. Hai bàn tay trắng, không công việc, không bè bạn và không dám về với gia đình.
Nước mắt của mẹ, ánh mắt của tôi
Mẹ tôi – điểm tựa cho tôi cũng là vết chấm gợi tả hết điểm yếu mềm của tôi và khuôn đúc lại những khoảnh khắc gắn liền với sự ra đời và lớn lên của một nhân thể trưởng thành mà tôi đang có.
Nếu không nhờ khoảnh khắc ấy có thể mẹ tôi đã hóa mây trời
Mẹ chồng tôi, một người mẹ không bình thường. Mẹ có thế giới riêng của mẹ - thế giới của những người dở dại. Có thể ở bên cạnh mẹ cho đến ngày nay, tôi thầm cảm ơn cái khoảnh khắc của buổi chiều hôm ấy.
Trở về từ cõi chết
Tôi bị tai nạn chín phần sống mười phần chết, mẹ bỏ nhà, bỏ mấy con bò, bỏ vườn rau mỗi ngày chăm chút, hấp tấp đón xe đò vào viện với con. Có mấy chỉ vàng chắt chiu tuổi già, mẹ dúi hết vào tay con rể để phụ lo viện phí.
[09] - Trường đại học của tôi
Có thể sẽ còn có thêm nhiều lần chào đón tân sinh viên mà không có tân sinh viên. Nhưng trong từng khoảnh khắc, tôi vẫn rất yêu ngôi trường của mình và nhất định sẽ sống thật xứng đáng, sẽ tìm thấy nơi đây con đường đi của mình.
[07] – Người truyền lửa
Có lẽ, điều cô không ngờ nhất đó là cô học trò nhút nhát ngày nào đã quyết định đi theo con đường của cô. Những bước đi đầu tiên khi vào nghề tuy gặp nhiều khó khăn, có lúc nản lòng nhưng khi nghĩ đến cô, tôi như được tiếp thêm sức mạnh.