cuộc thi viết khoảnh khắc đáng sống
-
Tôi sinh con vào tháng 5, dịp cao điểm của dịch bệnh Covid 19, khi toàn xã hội đang thực hiện giãn cách, trong tình trạng thai mới 30 tuần tuổi.
-
Chị tôi là người đã đưa tôi đến bến bờ hạnh phúc. Tôi không bao giờ quên sự hy sinh lớn lao của chị. Chị đã chắc tay chèo để tôi được vào bến đỗ. Nhưng chị thì cứ mãi lênh đênh.
-
Tôi yêu tất cả những người thân trong gia đình tôi vì họ là những con người thật sự tuyệt vời! Được làm con của ba mẹ là điều tuyệt vời. Và được làm em của chị hai, là điều tuyệt với nhất.
-
Nhìn những màu áo xanh tôi vẫn thèm thuồng, một cảm giác rất khó tả. Mơ ước được trở thành một chiến sĩ vẫn hừng hực trong tôi, đến nỗi nhiều khi bản thân cảm thấy bất lực, cảm thấy tuyệt vọng với ý nghĩ đất nước đã không gọi...
-
Đôi bàn chân lạnh cóng, cứng đơ, cố gắng lê từng bước nặng nề, tay run run bám chặt vào xe tập, luôn thường trực trong tâm trí tôi trước khi ngủ. Khoảnh khắc đó, tôi rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc. Người đàn ông đó là bố tôi.
-
Trở thành cô giáo là ước mơ của tôi từ khi còn bé. Ước mơ thật đơn giản nhưng không hề dễ dàng.
-
Tôi đã trải qua chuyến bay kì lạ nhất của mình. Đó là kỉ niệm có lẽ cả đời tôi sẽ không quên. Đó là chuyến bay trở về từ vùng dịch. Ngoài những nỗi sợ đại dịch Covid-19, dường như tôi thấy bản thân mình lớn hơn một chút.
-
Ai cũng đã từng là một đứa trẻ, ai cũng từng trải qua tuổi thơ. Thời thơ ấu chính là khoảnh khắc đẹp và đáng nhớ nhất của mỗi đời người.
-
Tôi có một kỷ niệm đáng nhớ với một người thầy ở Trường Sỹ quan Lục quân 2… Tên thầy xin không nhắc ra đây.
-
Có những người thầy chưa một lần đứng trên bục giảng nhưng cách sống của họ mang tới cho bạn những bài học đáng quý.