Đứng trước cửa sổ, đắm chìm trong đêm đen này, nhìn ngàn ngọn đèn, chưa từng có một tia sáng của chính mình. Bỗng dưng tôi cảm thấy mình là kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ, không ai yêu thương, không ai quan tâm, không ai xông vào đêm tối ôm cho mình một cái ôm trìu mến.
Kể từ khi em đi, tôi cảm thấy mình chỉ là một cái xác không hồn, cuộc sống chỉ heo hắt qua ngày, lặp đi lặp lại những công việc thường ngày, những việc làm dường như rất vui trước kia thì giờ cũng chỉ là những thứ nhạt nhẽo khi không có bóng hình của em. Tôi không cảm thấy buồn, nhưng cũng không cảm thấy hạnh phúc, vì vậy tôi đã trải qua mỗi ngày trong cuộc sống không có tâm trạng.
Đã bao lâu rồi mình không nhắn tin, hỏi chúc ngủ ngon, không hỏi thăm nhau rồi em nhỉ? Em đi một cách bất ngờ khiến anh vẩn còn boàng hoàng, có lẽ chưa thể chấp nhận được. Em đã ra đi, không chỉ lấy đi tình cảm trước đây của chúng ta mà còn cả những niềm vui, nỗi buồn, giấc mơ và lời hứa cùng đồng hành cùng nhau của hai đứa
Từ lâu, anh đã nghĩ rằng sự nhẫn tâm của em sẽ khiến anh buông bỏ mối quan hệ này một cách thoải mái và dễ dàng, nhưng rồi anh phát hiện ra mình vẫn không thể buông bỏ những kỹ niệm của hai chúng ta, buông bỏ được tình yêu anh giành cho em. Em dường như đã bén rễ vào cuộc đời anh, dù em đã ra đi nhưng mảnh đất nơi anh từng sống trong tim em vẫn còn đó, dấu tích sự tồn tại của em vẫn còn đó.Ý chí của anh không thể xóa bỏ sự tồn tại của em, và những năm tháng này như nước cũng không thể xóa đi dấu vết của sự tồn tại của em trong cuộc đời anh.
Vậy, đây có phải là định mệnh? Đích thân để em sống trong nỗi nhớ anh, vừa day dứt khôn nguôi, vừa tủi thân nhớ lại những năm tháng mặn nồng ngày xưa. Ngay cả bản thân anh cũng không ngờ rằng tình yêu của anh dành cho em đã lên đến mức này. Sự tàn nhẫn của em đã không lấy đi tình cảm của anh, em đã quay đi một cách lạnh lùng, nhưng lại càng khiến anh mơ về em hơn.
Anh đã không biết bao nhiêu lần cố gắng xông đến nhà của em, lớn tiếng hỏi, tại sao em lại bỏ rơi anh? Tại sao anh lại chọn bỏ đi quá khứ vui vẻ hạnh phúc ấy và để anh sống một mình trong đêm đen như vậy? Anh cũng đã muốn trả thù em vô số lần, và muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn để những kẻ tàn nhẫn như em sẽ cảm thấy hối hận vô cùng trong tương lai. Anh cũng kiên quyết dứt khoát buông tay để mình là con người bảnh bao ấy, không vui chuyện, không buồn với bản thân, để nó trôi theo gió khi đã qua, không còn nhớ, không còn vướng bận…
Nhưng trên thực tế, tôi là một kẻ yếu đuối thực sự, và một kẻ hèn nhát, không thể thoát ra khỏi quá khứ hoặc thoát ra khỏi bạn. Có thể vì anh yêu em nhiều hơn yêu bản thân mình nên mối tình này đã định sẵn là kẻ thua cuộc. Anh không có cách nào để bắt đầu một cuộc sống mới như thể không có gì xảy ra, sự tồn tại của em là tươi mới, và những ký ức về em là có thật.
Anh không thể thoát khỏi em, bát cháo em nấu khi tôi thức dậy vào buổi sáng; anh cũng không thể thoát khỏi vòng tay ấm áp mà em ngay lập tức ném vào khi anh về nhà; huống chi khuôn mặt hếch của em, trong sáng và cẩn trọng, em nói với tôi: "Hãy bên nhau mãi mãi!" Anh không dám tưởng tượng, ai là người đã cho em lại ấm áp ấy, cũng không dám tưởng tượng bây giờ em vui và hạnh phúc đến nhường nào.
Nhưng có lẽ đã đến lúc nên quên đi, mối quan hệ này dù sao cũng đã kết thúc không khúc mắc. Quá khứ dù có tốt đẹp đến đâu thì cũng là dĩ vãng, vẫn nên hướng về phía trước. Đã đến lúc bỏ bạn, không chỉ để đặt bạn vào trong chiếc hộp mang tên kỹ niệm, mà còn đặt tất cả quá khứ giữa chúng ta vào đó.
Đây, tôi cầu chúc cho bạn hạnh phúc, tất cả chúng ta nên có là một cuộc sống mới toanh và hạnh phúc tươi đẹp, và tôi hy vọng rằng những người yêu nhau trên thế giới này có thể khác với tôi và cuối cùng trở thành người một nhà với người mình yêu thương nhất.