Chuyện về tấm vé thương gia nặng lòng chiều thứ 7 tại sân bay Tân Sơn Nhất

Câu chuyện xảy ra vào chiều ngày 17/04/2021 tại sân bay Tân Sơn Nhất. Trong phòng chờ hạng thương gia sân bay, mọi người ai cũng trải lòng xót thương trước người đàn đau khổ ông tên Trần Văn H (Nghệ An) đang chờ đợi chuyến bay về với con gái với đôi mắt rưng rưng "con gái tôi mất rồi cô ơi, cô cho tôi bay sớm với.''

Đây là tấm vé thương gia mà chúng tôi đón anh vào phòng chờ chiều nay. Anh nói với chúng tôi đây là lần đầu đi máy bay, nhờ các cô hỗ trợ giúp. Đến 17h anh lại ra lễ tân phòng chờ nhờ chúng tôi chỉ lối lên máy bay, tôi nói chuyến của anh tận 20h hơn nên anh cứ chờ, mắt anh rưng rưng "con gái tôi mất rồi cô ơi, cô cho tôi bay sớm với''.

nguoi-dan-ong-ngheo-khoc-loc-doi-xin-doi-chuyen-bay-biet-ly-do-ai-cung-nghen-ngao-1-1618804883-372-width660height458-1618815971.jpg
Tấm vé thương gia nặng lòng chiều thứ 7. Ảnh: facebook

Tôi và cả cô đồng nghiệp lặng người trong phút chốc, anh lại oà khóc ... mọi người xung quanh phòng chờ ngỡ ngàng, tôi và cả cô đồng nghiệp bối rối rồi cố bình tĩnh tìm mọi cách hỗ trợ chuyến bay cho anh nhưng vé này chỉ có thể dời chứ ko thể hoàn tiền hay đổi hãng. Muốn bay sớm hơn phải mua bay hãng khác.

Ngay lúc ấy, có 1 chị khách trong phòng chờ đến và hỗ trợ toàn bộ tiền vé mới để anh có thể bay sớm nhất. Tất cả đã cũng hỗ trợ tốt nhất có thể cho anh về với gia đình.

Anh kể với mọi người trong nước mắt gần 20 năm xa quê làm công nhân ở Bình Dương chỉ để kiếm tiền gửi về quê nuôi 3 đứa con, 2 đứa con gái lớn năm nay học 12 chuẩn bị vô đại học, 1 bé nhỏ học lớp 4. Hôm nay 2 cô con gái đang đi bộ đi học thì bị ô tô tông 1 em qua đời tại chỗ, 1 em gãy chân cấp cứu. Giờ anh phải về gấp.... rồi anh lại khóc.

Anh ra ngay cửa ngồi đợi ngay khi nhận vé mới, vì anh muốn lên máy bay sớm nhất, đồng nghiệp chúng tôi ra gate hỗ trợ anh ít lệ phí đi đường, anh mở ví ra trong đó chỉ còn vài trăm nghìn (chắc trước đó đã gom hết tiền mua vé thương gia rồi).

Tôi có hướng dẫn anh cách đổi chặng để đi máy bay vào lại nhưng anh bảo tôi vào bằng xe đò được rồi cô ạ, đó giờ tôi đi xe đò thôi... (vì anh nghĩ đi vào sẽ mất tiền). Anh cảm ơn mọi người bằng ánh mắt rưng rưng rồi chào và lên máy bay.

Tôi nhìn trên bảng điện tử, chuyến bay của anh đã cất cánh, chuyến bay mang anh về với gia đình và đối diện với nỗi đau của cuộc đời, chắc hẳn đây là chuyến bay rất dài với anh.

Chiều nay sân bay đông và chuyến bay delay nhiều lắm, khách cũng mệt và nhân viên cũng mệt. Nhưng sao cũng được, miễn gia đình còn bình an là được...