Quê tôi là làng chài nhỏ ở vùng đất cuối chân trời tổ quốc. Mang tiếng là ven miền sông nước phương Nam, nhưng nơi tôi ở chẳng hề có màu tím lục bình trôi lênh đênh thương nhớ như kiếp sống thương hồ mà văn thơ hay ca ngợi. Mà thay vào đó là những khó khăn, vất vả: đất đai nhiễm mặn, bốn bề toàn là cát, là nước biển, là hang cua, hang còng.... Cây cối thưa thớt và hiếm hoi đến lạ thường, đến cỏ còn khó mọc, chứ đừng nói là hoa hay cây ăn trái. Tới lui, trên dưới, trái phải, chỉ toàn là sú, vẹt, tràm hay đước, những loài cây ngập mặn có thể sống được nền đất “tốt” nơi này. Tuy khô cằn, ngập mặn là thế nhưng đâu đó thấp thoáng bên bờ biển những triền hoa muống biển tim tím nối dài xa tít đã đi vào lời ca tha thiết của nhạc sĩ Hoàng Phương tự lúc nào không ai hay.
Không hương thơm, không màu sắc rực rỡ, cũng chẳng kiêu sa như hoa hồng, hoa huệ, hoa lan, bông hoa muống biển quê tôi chỉ dịu dàng và giản dị cùng đất và cát, trôi dạt giữa biển trời mênh mông một màu tim tím với những cánh hoa mỏng manh, nhẹ nhàng. Trên thân muống dài sọc, nhỏ nhoi, không cần chăm bón hay tưới tắm gì cả, nhưng bông hoa nhỏ ấy, vẫn tím màu, đâm bông, hiền lành khoe sắc. Hoa muống biển tựa như những người dân quê tôi, có nghèo khó, có gian khổ nhưng vẫn một lòng bám đất, bám biển, bám nghề, bám quê hương.
Hoa muống biển chỉ dành cho những người có đôi mắt tinh ý mới nhìn thấy được, vào những buổi chiều lộng gió, khi mặt trời chiếu những tia nắng lăn tăn rọi xuống mặt biển, những triền hoa muống biển tim tím ấy ẩn hiện thấp thoáng đẹp và thơ mộng đến lạ thường. Lúc đó, những tia nắng cuối ngày thả xuống những bông hoa màu tím biếc trải dài thứ ánh nắng vàng không còn gay gắt mà rất đỗi nhẹ nhàng, làm triền hoa rung rinh lay động trong làn gió, tựa như một dải lụa tím mà ai đó lỡ bỏ quên trong ráng chiều vàng.
Nhìn những nụ hoa mỏng manh tím biếc, tôi bỗng thương cuộc tình trong lời ca mà mình đã được nghe từ nhỏ:
“Em đến thăm anh, mùa vui bên biển
Nụ hoa muống biển, rung rinh rung rinh
Chao sóng vỗ về, chào em chào em
Làn gió mát ru, triền sóng hát ca
Hải âu tung trời đùa, cá tôm theo thuyền về
Anh kể chuyện tình về biển em nghe…”.
Phải chăng đã từng có một chuyện tình đẹp vậy. Và phải chăng cũng đã từng có một mùa hoa muống biển làm chứng nhân cho tình yêu đôi lứa như bài ca “ Chuyện tình hoa muống biển”:
“Có chàng trai tên Biển
Cùng yêu thương cô Muống chân tình
Biển mải mê bơi tìm luồng cá
Con nước vô tình cuốn Biển trôi xa...”.
Chuyện tình ấy thật buồn, nhưng nghĩ lại đời mình tôi càng lại thấy buồn hơn, cuộc đời thật buồn đúng theo nghĩa của nó, từ lúc lọt lòng giữa vùng đất biển khơi, tôi đã va chạm phải đôi mắt buồn. Cho đến tận khi tôi trưởng thành, ánh mắt sâu hom nằng nặng nỗi buồn sâu thẳm ấy đã đi sâu vào trong chính tâm hồn tôi. Và tôi gọi người có đôi mắt buồn ấy là “má”. Ba tôi đã mãi không về sau một lần đi biển, và cũng từ lúc đó đôi mắt má tôi mãi không thể vui. Cũng vì ba tôi chưa về trong mùa bão biển năm xưa nên khi tôi vừa lớn lên, má đã gửi tôi về thành phố sống với dì út. Má không muốn tôi theo nghề biển, không cho tôi làm bạn với tàu thuyền, sóng gió. Má muốn tôi học hành và sống khác đi cuộc sống làng chài.
Nghe má, về phố sống, nhưng lòng tôi đã trót vấn vương với miền biển quê nghèo. Quanh năm, người dân nơi đây cần mẫn bám biển, đánh cá, tìm tôm. Tôi vẫn không quên những dáng người phụ nữ một đời tảo tần vá lưới. Đôi mắt sâu hom vì đợi chờ những đoàn tàu cập bến, để mong gặp lại người thương sau một cuộc hành trình nhiều may rủi. Có ánh mắt lai láng niềm vui và cũng có những đôi mắt đỏ ngầu như buổi chiều hoàng hôn ráng đỏ, vì một nỗi mất mát đến vô tận. Để rồi có những chiếc bóng đơn côi lặng lẽ giữa trời chiều gửi nỗi buồn theo cánh gió và không ít giọt nước mắt mặn tình gửi vào lòng biển cả dịu êm. Và sau nhiều năm, bao nhiêu đôi mắt khắc khoải ấy vẫn đau đáu một nỗi buồn hướng biển không tên... Và tôi nhớ đến nao lòng triền hoa muống biển tím đến man mác lòng
Dẫu cuộc sống hôm nay với nhiều bộn bề và hối hả nhưng tôi vẫn nhớ mãi chưa nguôi màu hoa buồn tim tím ấy, như nhớ mãi về một thời tuổi nhỏ, nhớ những lần dang dở cuộc chơi, chỉ kịp cài vội lên mái tóc thề nụ hoa màu tím. Nhớ chiếc vòng hoa đội đầu ngày tôi kết trong những cuộc chơi và bỏ quên trên bãi cát. Giờ đây, dẫu khung trời tuổi mộng xưa đành khép vào những trang ký ức, nhưng bãi bồi xưa vẫn mênh mang một sắc tím dịu dàng như còn hướng vọng người xưa...