Đi tìm chút hương vị hủ tiếu ngày xưa!

Đâu rồi vị thơm, ngon, ngọt, béo mà không hề ngậy ? Sao… hồi đó ăn hết sạch cả tô một lần không ngán, bây giờ chỉ ăn vài đũa đã thấy hết thèm? Hương vị tô hủ tiếu ngày xưa cứ vương vấn mãi trong tôi....
hu-tiu-10-1623715254.jpeg
Hình  ảnh những  hàng  quán hủ tiếu ngày xưa. Ảnhh: T.L

Khi tôi sinh ra và lớn lên thì những hình ảnh và nếp sống của nền kinh tế thời bao cấp khó khăn trước kia đã kịp lùi vào quá khứ. Các hàng quán ăn uống bắt đầu xuất hiện và bày biện ngày một nhiều hơn trên các con đường, ngõ phố. Nhưng đời sống lúc đó còn chật vật lắm, cha mẹ chỉ có đồng lương ba cọc ba đồng của công nhân viên chức nhà nước nên tôi thỉnh thoảng mới được cha mẹ đưa đi ăn vặt trên chiếc xe đạp lọc cọc. Không chỉ riêng tôi mà rất nhiều đứa trẻ như tôi hồi đó cũng vậy vì cuộc sống xã hội lúc đó còn khó khăn lắm chứ chưa được no đủ và dễ thở như bây giờ. Mỗi món quà vặt với chúng tôi lúc ấy luôn rất ngon, lại có mùi vị đặc biệt để mãi in sâu trong tiềm thức mỗi người cứ như ấn thật sâu vào trong bộ não cả mùi thơm, vị ngọt, béo, chua, mặn của nó, hương vị của ngày xưa!

Tôi còn nhớ rất rõ là hồi đó, mỗi khi lãnh lương, cha mẹ lại đưa tôi đi ăn hủ tiếu ở quán của bà Hai đầu xóm. Quán ăn ở Bạc Liêu của những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ trước đơn giản lắm, so với quán xá bây giờ thì có thể nói là tồi tàn. Nó chỉ có chừng 4-5 cái bàn gỗ, ghế gỗ nhỏ nhỏ và thô kệch do tự đóng, tô ăn là tô sành, đũa ăn là đũa tre vót sơ nên có khi không trơn láng, trên bàn không có giấy ăn để lau miệng và cũng không có khay để đủ loại gia vị dùng kèm như ngày nay.

Ngày đóó, cái tô hủ tiếu hồi đó không khác gì bây giờ, thậm chí còn nhỏ và đơn giản hơn rất nhiều, thịt thà cũng ít hơn, không có thêm chả lụa hay xương giò, nhưng khi ăn thì lại ngon dữ dội! Kí ức tôi vẫn còn nhớ như in rằng nước dùng của tô hủ tiếu nóng thì thanh và rất thơm, có mấy miếng thịt nhưng miếng nào cũng mềm và đậm đà, thậm chí sợi hủ tiếu cũng dai và rất ngon. Những lúc đó, cha mẹ gọi hủ tiếu thịt cho tôi, còn cha mẹ thì chỉ dám ăn hủ tiếu suông (hủ tiếu không thịt) vì nó rẻ hơn. Còn nhỏ, tôi không để ý trong việc kêu đồ ăn của cha mẹ, tôi chỉ chăm chăm nhìn vào trong quán đến khi hủ tiếu được bưng ra. Thèm thuồng, háo hức, tôi ăn như chưa bao giờ được ăn, tô hủ tiếu sạch sành sanh chỉ trong vài phút, thậm chí tôi còn uống hết nước dùng luôn, không chừa lại gì cả. Cha mẹ nhìn tôi ăn mà mỉm cười. Và hương vị của những tô hủ tiếu thịt đó là những kỉ niệm đẹp đẽ và ngon lành nhất của kí ức tuổi thơ, nó đã theo tôi mãi, từ ngày nhỏ tới tận sau này.

Bây giờ đi đâu cũng có quán bán hủ tiếu, nhất là ở Bạc Liêu quê tôi, người bán lại cầu kì chế biến và sáng tạo thêm nhiều gia vị mới, cách chế biến mới lạ cho tô hủ tiếu quen thuộc. Bên cạnh hủ tiếu truyền thống (hay còn được gọi là hủ hiếu nước ), ta sẽ thấy có cơ man nào là hủ tiếu khô, hủ tiếu xương, hủ tiếu mì, hủ tiếu gân móng..., gia vị dùng kèm cũng vô cùng phong phú và đa dạng, người ăn tha hồ lựa chọn và thay đổi những lúc đi ăn khi thèm. Tôi đã đi ăn hủ tiếu nhiều nơi, nhưng chỉ luôn ăn hủ tiếu nước, để rồi luôn thắc mắc: tại sao không giống… hồi đó ? Đâu rồi vị thơm, ngon, ngọt, béo mà không hề ngậy? Sao… hồi đó ăn hết sạch cả tô một lần không ngán, bây giờ chỉ ăn vài đũa đã thấy hết thèm? Hương vị tô hủ tiếu ngày xưa cứ vương vấn mãi trong tôi, để rồi khi lớn lên, đi khắp các tiệm hủ tiếu ở quê nhà và thỉnh thoảng thưởng thức ở các địa phương khác trên đường đi công tác hay những chuyến du lịch, tôi cũng chẳng thể nào một lần tìm ra được  tô hủ tiếu ngày đó. Thậm chí có lần đi Mỹ Tho, ăn hủ tiếu Mỹ Tho nổi tiếng, tôi thấy ngon thì có ngon thật, nhưng mùi vị cũng không như tô hủ tiếu của bà Hai mà tôi đã ăn ở xóm nghèo nơi Bạc Liêu ngày nào.

Tôi cứ thắc mắc rồi lại tự mình giải thích cho mình: cũng là vì… hồi đó. Bởi lẽ hồi đó cuộ sống còn khó khăn, thiếu thốn, tôi lại còn nhỏ nên đã thưởng thức món ăn, nhất là những món ngon như hủ tiếu bằng vị giác của một đứa trẻ chưa nếm trải vị ngọt lạt của cuộc đời. Lại thêm vì hồi đó có sự thèm khát thật sự của một đứa trẻ lâu lâu mới được ăn vặt một lần, rồi những lần ăn ngon đó gắn với những kỷ niệm đầu đời được buộc chặt bằng tình cảm gia đình nên nó mới khó lòng thoát khỏi tâm trí đến tận ngày hôm nay. Do vậy, tôi cứ đành ngậm ngùi chấp nhận việc một món đã ăn mấy chục năm rồi nhưng vẫn chưa thể quên được vị ngon của nó, y  như thể chỉ một lần được nếm trong ký ức. Nhớ quá, hương vị của ngày xưa, hủ tiếu ơi !