Trên thực tế, những vật ngoại lai nhỏ bé này có hai kết thúc chính, một kết thúc mà nhiều người có thể nghĩ ra, đó là bị đem ra nước mắt. Khi có dị vật xâm nhập vào mắt, nó sẽ thu hút sự chú ý của một số lượng lớn các dây thần kinh nhạy cảm phân bố ở lớp giác mạc của mắt. Sau đó tuyến lệ bắt đầu tiết ra nước mắt và đồng thời chớp mắt đưa dị vật ra ngoài theo dòng lệ.
Ngoài ra, thành phần của nước mắt bao gồm muối vô cơ, lysozyme và các chất khác, có thể làm ẩm nhãn cầu đồng thời diệt khuẩn và khử trùng nhãn cầu. Nhắc đến chuyện này, tôi nhớ hồi nhỏ mắt tôi bị dính cát, bố mẹ sẽ giúp tôi thổi mắt, vì trong quá trình thổi nhãn cầu sẽ bị khô, tiết ra nhiều nước mắt, cảm giác dị vật sẽ biến mất sau một thời gian. Có vẻ như việc làm này của các bậc cha mẹ rất có lý.
Kết quả thứ hai là dị vật sẽ trở thành một phần của phân, có thể là phân mắt (ghèn) hoặc phân mũi. Vừa rồi ta nói giác mạc của mắt có số lượng lớn dây thần kinh nhạy cảm, trong khu vực thuộc quyền có một cục cát không thể dụi vào mắt, nhất định phải xua đuổi dị vật. Nhưng trong quá trình dụi mắt và chớp mắt, các vật thể lạ có thể chạy sang các khu vực khác. Vì có ít dây thần kinh giao cảm hơn trong những khu vực đó, nên rất khó để cảm nhận sự hiện diện của các vật thể lạ.
Lúc này, tuyến meibomian của mắt là cần thiết để hỗ trợ, nó có thể tồn tại gần lông mi. Ban ngày khi làm việc và học tập, chúng ta không ngừng tiết ra dịch nhờn, ngăn cản những chất cặn bã có thể làm ẩm nhãn cầu chảy ra ngoài. Đồng thời, để ngăn mồ hôi chảy vào nhãn cầu, khi chúng ta nghỉ ngơi vào ban đêm, các tuyến meibomian vẫn hoạt động mạnh, ban ngày quấn các vật lạ nhỏ và bụi xâm nhập vào nhãn cầu, gói lại và ném vào bãi rác ở khóe mắt.
Vì vậy, chúng ta thường thức dậy vào ngày hôm sau và nhìn thấy ghèn ở khóe mắt. Ngoài phân mắt, dị vật có thể dính vào mũi. Khi khóc, bạn không chỉ phải lau nước mắt mà còn phải lau nước mũi, càng rơi nước mắt càng nhiều nước mũi càng nhiều. Điều này là do ống dẫn lệ được nối giữa mắt và mũi. Khi chúng ta khóc, chúng ta sẽ tách nước mắt vào trong hốc mũi, vì vậy những dị vật lọt vào mắt và biến mất, có thể sẽ lẻn vào hốc mũi khi chúng ta tiết ra nước mắt và trở thành một phần của mũi. Đôi khi còn chạy đến cổ họng. Vì khoang mũi cũng thông với khoang miệng nên các dị vật có thể bị chúng ta ăn vào hoặc ho ra ngoài.
Bạn có suy nghĩ ra dị vậy trong mắt sẽ đi đâu nữa không? Hãy để lại comment bên dưới nhé!