Giai thuong quang cao sang tao viet nam 2023

Có một Sài Gòn như thế trong tôi

Sài Gòn trong tôi đôi khi thô kệch, nó chẳng mỹ miều như người ta từng nói, từng viết trong những trang văn, dòng thơ. Có khi Sài Gòn như bức tranh đầy màu sắc, âm thanh với những tiếng rao đêm: ai hủ tiếu, ai mì gõ.., hay có khi là tiếng mưa tí tách bên thềm đầy lá me rơi. Và cũng có khi là nilon, là bịch rác, là ngập úng, là cúp nước, là cướp giật hay móc túi… là những thứ rất thật Sài Gòn.

Chẳng biết từ khi nào, trong trí tưởng tượng của một đứa bé như tôi, Sài gòn là một thứ gì đó hào nhoáng và xa hoa. Đến tận bây giờ, sau bao năm sinh sống nơi đất khách quê người, Sài Gòn trong tôi vẫn luôn tồn tại một nét đẹp riêng. Một nét đẹp mà chỉ có những con người thật sự yêu mến thành phố này mới cảm nhận được. 

Nói đến Sài Gòn, tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác lần đầu tiên khi chuẩn bị đặt chân đến: vui, lo sợ, hồi hộp, nhưng lại háo hức đến nỗi thức trắng cả đêm. Trong dòng suy nghĩ của tôi, ẩn hiện một Sài Thành hoa lệ nhộn nhịp, chỉ có trên phim ảnh hay trong giấc mơ, còn hiện thực, nó vốn là nơi xa xôi nhất mà ngày mai mình sẽ được đi đến. Ngày đầu chân ướt chân ráo lên Sài Gòn, vừa xuống tới bến xe, đang lóng ngóng tìm đường thì có chú xe ôm nhắc khéo: “Đi đứng cẩn thận chứ người ta giật giỏ nghe con”. Rồi khi tôi hỏi đường, chú chỉ cho cẩn thận, nhưng thấy mặt tôi ngờ nghệch quá nên chú chở đi và miễn phí cả tiền xe ôm. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cái thành phố đông nghẹt người lạ mà vẫn ấm áp tình người này.

Thành phố này với tôi lúc đầu tựa như một cô gái Digan hướng ngoại, lúc nào cũng phóng khoang, mang dại nhưng đầy niềm vui. Nhưng phải mất một thời gian trải nghiệm và cảm nhận, tôi mới nhận ra rằng cô gái ấy cũng có lúc thật trầm tính, sâu sắc, điềm đạm và thậm chí còn cô đơn nữa. Chẳng ở đâu như ở mảnh đất này. Trong tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ. 

1536514141-2382459d-6eb5-4022-bd32-9a8bc22c54a2-1622277364.jpg

Có những ngày Sài Gòn với cơn mưa chiều chợt đến chợt đi. Làm tôi nhớ đến lời bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn “Em còn nhớ, hay em đã quên, nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng”. Mưa ào ào rồi nhanh tạnh y như cái phong thái con người ở đây, luôn phải chạy theo cho kịp với cuộc sống. Những cơn mưa vội vã đến rồi đi mang theo cái nồng đượm, cái ẩm ướt của Sài Gòn .Người người cứ hối hả để rồi bắt gặp một cơn mưa chiều, phải dừng chân trú lại nơi hàng hiên nào đó, bất chợt được rảnh rang và có cơ hội nhìn lại mà nghĩ về những bước chân mình đã đi, những nơi mình đã vội qua. 
Và cũng có những lúc Sài Gòn mưa rồi chợt nắng, nắng cả một góc đường đầy kỉ niệm. Những tia nắng len lỏi qua những vòm cây chò chò xanh mát, kiến tạo nên những giọt nắng cuối trời.

Ở giai đoạn này Sài Gòn như chuyển mình thay tấm áo mới. Tất cả dường như đang chuyển một bước chuyển thật chậm rãi. Bước chuyển của thời gian, bước chuyền của vương vấn hoài niệm. Nó khiến con người ta không khỏi cảm thấy lưu luyến và bịn rịn. Những vệt nắng màu vàng chiếu xuống những tàn lá xanh lam làm con người ta dễ quên đi những lo âu đời thường. 

Sài Gòn trong tôi đôi khi thô kệch, nó chẳng mỹ miều như người ta từng nói, từng viết trong những trang văn, dòng thơ. Có khi Sài Gòn như bức tranh đầy màu sắc, âm thanh với những tiếng rao đêm: ai hủ tiếu, ai mì gõ.., hay có khi là tiếng mưa tí tách bên thềm đầy lá me rơi. Và cũng có khi là nilon, là bịch rác, là ngập úng, là cúp nước, là cướp giật hay móc túi… là những thứ rất thật Sài Gòn.

Sài Gòn đông đúc vì nó thoải mái ôm lấy tất cả người con tứ xứ vào lòng: Người đi học, kẻ đi làm, người đi công tác, lại có cả những du khách đi chơi,… Sài Gòn là nơi hội tụ của bao nhiêu con người từ khắp mọi miền đất nước, nhận hết tất cả những ai muốn tìm đến với nó. Giữa phố phường Sài Gòn ta có thể bắt gặp biển số xe của không biết bao nhiêu tỉnh thành và có thể nghe giọng nói của mọi vùng miền. Đi ra đường một chút là có thể gặp được đồng hương.  Dường như vì thế nên ở đây, người ta dễ gọi nhau bằng những danh xưng thân mật "dì ơi", "ngoại ơi", “chú ơi”,”bác ơi”... mà chẳng cần biết tên. Vậy mới thấy người Sài Gòn quả thật “dễ dãi” và vô tư. 

Sài Gòn thật đẹp và có một sài Gòn thật lạ trong tôi. Tôi thích Sài Gòn  đấy, nhưng không phải là thích cuộc sống tấp nập hay những cao ốc tiện nghi. Cũng không phải tôi mê say ánh sáng đèn hoa rực rỡ nơi nơi mà một Sài Gòn về đêm ban tặng. Mà tôi thích Sài Gòn chỉ đơn giản là  vì những lúc cô đơn tôi có thể chạy vòng quanh qua các con đường hay len lõi trong từng dòng người tấp nập ở các ngõ ngách. Sự đơn côi như biến mất và sự rộn ràng đầy màu sắc của xung quanh có thể làm tôi mỉm cười, rồi thấy vui hơn. Có khi tôi ghé lại mua một cái bánh, một cái bắp hay bất cứ thứ gì tôi muốn ăn rồi ghé vào một quán cà phê ven đường để gọi một ly cà phê sữa đá và ngồi cảm nhận về cuộc sống của mình. An nhiên đến lạ. Lúc ấy Sài Gòn như một người bạn vô hình nhưng biết tâm sự, vỗ về. 

Sài Gòn trong tôi là vậy, có cái hào hoa, có sự cao sang chất ngất nhưng vẫn có những điều bình dị làm ấm lòng người.

Có một Sài Gòn lạ như thế trong tôi !