Chàng nhiếp ảnh gia...

Chàng nhiếp ảnh gia bắt tôi nằm lên một tấm gương lớn đặt dưới sàn.

Chàng nhiếp ảnh gia bắt tôi nằm lên một tấm gương lớn đặt dưới sàn.

Ngay lập tức, cơ thể xấu xí của tôi phản chiếu lại nguyên vẹn. Ngấn mỡ. Tàn nhang trên mặt. Nó khiến tôi khó chịu.

- Đừng hóp bụng lại. Anh sẽ chụp vòng eo bánh mì của em nhé!

Chàng nhiếp ảnh lên tiếng. Sau vài lần chụp, anh cũng dừng lại. Anh bảo:

- Rất đẹp!

Tôi nhìn anh. Gã trai với dáng cao, múi cơ nổi mờ mờ sau chiếc áo thun trắng mỏng tang. Trông anh khỏe khoắn, hấp dẫn đến không ngờ.

- Tại sao anh chỉ chọn chụp người mẫu quá khổ?

Anh cười khẽ:

- Vì bây giờ anh mới thấy họ đẹp.

mai-phuoc-sang-1646349694.jpeg
Ảnh minh họa. Nguồn: Mai Phước Sang

______

Anh mặc lại quần áo cho tôi. Như thỏa thuận, anh đưa cho tôi một khoản tiền lớn.

- Cảm ơn em. Nếu muốn xem ảnh thì đợi anh chút nhé!

Tôi gật đầu. Ngồi trên chiếc giường với phần ga nhau nhĩ, tôi hỏi:

- Sao bây giờ anh mới thấy người mũm mĩm như em thì đẹp?

Vừa xem lại những bức ảnh, anh nói, giọng tếu táo:

- Hồi đó anh có người yêu, chê em ấy mập hoài. Thế là em ấy bỏ đi luôn.

- Chỉ vì chuyện nhỏ đó thôi à?

- Không, nhiều chuyện khác. Anh muốn người ta thay đổi những thói xấu. Anh không chấp nhận được.

- Rồi sao? – Tôi hỏi tiếp.

Trong không gian ngập thứ ánh sáng vàng vọt, của đèn đường dội vào, chàng nhiếp ảnh khựng lại đôi chút. Anh quay lại, nhìn tôi. Ánh mắt ấy buồn khôn tả:

- Người yêu cũ bảo anh có nhiều tính xấu nhưng em ấy đều yêu nó. Còn anh thì không như vậy.

Tôi im lặng, chẳng biết nói gì thêm. Bặm môi, tôi bỗng buột miệng:

- Anh chỉ yêu anh, đâu có yêu người đó.

Câu nói ấy khiến anh quay ngoắt lại nhìn tôi. Anh muốn nói gì đó, xong cuối cùng lại chọn im lặng.

________

Chúng tôi không nói chuyện một hồi lâu. Rồi anh đổi chủ đề:

- Còn em thì sao? Thật ra, em không mập lắm đâu, chỉ mũm mĩm thôi.

- Đùa em à? – Tôi nhăn mặt – Mũm mĩm chỉ là nói tránh cho mập thôi.

- Thế nào cũng được. Nhưng mà em xinh.

Tôi không đáp vội. Lục điện thoại, tôi tìm lại tấm ảnh khi mình thon gọn. Anh nhìn chúng, bất ngờ:

- Wow, anh không nghĩ em từng hoàn hảo như vậy.

- Ừ. – Tôi đáp – Nhưng người cũ của em thích kiểu mũm mĩm.

Tôi kể anh nghe về cuộc tình đó, và một người tình đã khiến tôi mất đi chính mình. Anh ta nghiện ngập, tôi cũng thế. Anh ta nghiện gà rán, tôi sẽ như vậy. Cho đến ngày anh ta theo người khác.

- Em nghĩ đó là yêu, nhưng không phải vậy. – Tôi thở dài, nhìn cơ thể mình trong gương –… giờ thì, em thật xấu xí.

Anh nhìn tôi. Rồi, người lắc đầu:

- Anh nghĩ, em nên học yêu chính mình.

_______

Chàng nhiếp ảnh cuối cùng cũng chọn những tấm hình ổn nhất. Anh nháy mắt:

- Đảm bảo em sẽ ngạc nhiên!

Tôi nhíu mày, nghĩ rằng anh bày trò. Nhưng khi nhìn những tấm hình, tôi sửng sốt.

Dưới góc máy của anh, với cách đánh sáng khéo léo, cơ thể tôi như phát sáng. Ngấn mỡ được tôn lên, nhưng lại là đường gợn sóng bắt mắt. Dáng người của tôi khi nằm trên tấm gương cũng như lấp lánh hơn, như hai kẻ song sinh bất hảo hôn nhau, tạo nên hình khối bắt mắt. Mọi thứ anh chụp, từ vòng eo, ngấn mỡ đều đẹp không tả.

- Em đẹp quá! – Tôi thốt lên.

- Ừ, và em nên thuộc lòng câu đó. – Anh cười phá lên.

Buổi chụp hình kết thúc. Sửa soạn mọi thứ, tôi chào anh rồi rời đi. Chàng trai có vẻ lúng túng. Khi tôi ra khỏi cửa, anh gọi giật:

- Này, em muốn ở lại uống bia với anh không?

Tôi ngạc nhiên, nhìn anh. Tôi tính nói, mình xấu thế này, anh cũng thích à. Nhưng, khựng lại, tôi tặc lưỡi:

- Được. Anh may mắn lắm được em tiếp bia đêm nay nhé!

Và anh cười, rạng rỡ…