Đời có thật nhạt nhẽo hay do ta vô vị
Vượt qua bão giông tuổi 36
Ba mươi sáu tuổi, tôi học cách chấp nhận những tổn thương và cảm ơn nó giúp tôi sống cho ra người. Tôi sinh ra để sống có ích, có trách nhiệm với chính mình chứ không phải để trách hờn cuộc đời mãi. Cuộc đời đáng sống lắm!