Hôm nay chúng ta "ngẫu nhiên" đi chơi, được không?

Đây là truyện ngắn theo hình thức tự sự của nhà văn trẻ Yang Phan. Cốt truyện xoay quanh tình yêu "ngẫu nhiên" của đôi bạn trẻ ở cùng chung cư….

Mỗi sáng, tôi lại thấy anh trong bãi đỗ xe chung cư. Và lúc nào, anh cũng đậu xe cạnh tôi.

- Anh hay đi làm giờ này à? – Tôi hỏi.

- Ừ. Anh đi sớm để không kẹt xe.

- Hèn gì gặp nhau suốt. – Tôi cười.

Từ khi nào, tôi quen dần với sự xuất hiện của anh – chàng trai thích mặc áo sơ mi ca rô, quần tây đen và đội mũ lưỡi trai.

Sau này, tôi biết anh hay đi làm về trễ. Thế là, tôi tạo sự “ngẫu nhiên” bằng cách… tạp hóa mua đồ vào 9 giờ tối. Thi thoảng, tôi “hụt” anh. Nhưng đa phần tôi đoán đúng.

- Em hay mua đồ lúc 9h tối nhỉ? – Một lần, anh hỏi.

- Ừ. Anh thì hay làm về muộn.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi trao đổi số điện thoại. Tôi mừng thầm, tin rằng kế hoạch của mình đã thành công.

tinh-yeu-ngau-nhien-1641936321.jpeg
Trong tình yêu luôn đến từ sự ngẫu nhiên. Ảnh: Khang Lê

--------

Từ đó chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Sau này, tôi mới nói thật lòng:

- Thật ra việc em đi mua tạp hoá hàng tối không phải ngẫu nhiên. Em thích anh nên mới bày ra trò đó.

- Anh biết. Không ai đi mua tạp hoá mà phải canh giờ cả.

Tôi đỏ mặt, đánh mạnh vào lưng anh. Người cười lớn, trông vui vẻ hơn hẳn.

Tôi nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ như thế, cho đến một ngày tôi "vô tình" gặp lại Tình Cũ trong quán cà phê. Vẫn đang vẻ thư sinh, vẫn quần áo bảnh tỏn, hắn vẫy tay:

- Chào em, thật bất ngờ khi gặp lại.

Và lúc đó, kí ức trở lại, đớn đau vô cùng.

-----------

- Em gặp lại thằng khốn đó? - Anh hỏi.

- Ừ, trong quán cà phê.

Tôi đáp dửng dưng nhưng lòng gợn sóng. Đó là cuộc tình tệ hại. Tình Cũ gia trưởng, độc đoán và đa tình. Nhưng khi tôi bỏ hắn, hắn lại van xin. Cứ thế, chia tay rồi tái hợp, tất cả chỉ kết thúc khi đêm Giáng Sinh tôi thấy hắn vui chơi cùng Tình Nhân. Đứng trên cầu Sài Gòn, tôi khóc. Khi rã rời, tôi mới chịu bước đi.

Anh biết cuộc tình đó. Vẫn là hơi ấm toả ra từ chiếc áo sơ mi, anh đáp:

- Em còn yêu là dễ hiểu. Cuộc tình độc hại như thuốc lá, nó gây nghiện.

Tôi gật đầu. Tuy nhiên, một tháng sau đó, tôi "ngẫu nhiên" gặp Tình Cũ lần nữa.

- Lại gặp em nữa rồi.

Hắn nhoẻn miệng cười hiền lành. Và lần này, hắn thật tâm đến lạ.

Tối đó, Tình Cũ nhắn tin cho tôi.

"Gặp nhau nhé."

Và như kẻ bị bỏ bùa, tôi nhắn lại:

"Vâng."

-----------

Vào ngày hẹn Tình Cũ, tôi đã lo lắng rất nhiều. Tôi nhận ra, mình đang phản bội anh. Nhưng rồi, cái mãnh lực của cuộc tình năm xưa đã thắng.

Tuy nhiên, lúc mặc trang phục chỉn chu, bất ngờ anh về. Tôi giật nảy mình, hốt hoảng:

- Em tưởng nay anh đi nhậu.

- À, bạn nhậu huỷ kèo. Em đi chơi à? - Anh hỏi.

- Ừm... Vâng.

- Đi đi. À mà... - Anh khựng lại chốc lát rồi đưa cho tôi cuốn sách của tác giả nồi tiếng đã không còn tái bản - anh mua được ở tiệm sách cũ khi đi với bạn.

- Tuyệt quá - Tôi thốt lên - "Ngẫu nhiên" phải không?

- Ừ. - Anh nháy mắt - Thật ra hồi quen em, anh nói dối. Anh không đi làm sớm bao giờ hết.

- Là sao?

- Anh từng thấy em khóc trên cầu Sài Gòn vào đêm Giáng Sinh. Khi đó, anh rất thích em. Rồi anh biết anh chung toà nhà nên đã nghĩ ra chuyện "ngẫu nhiên" như vậy.

- Thật à?

- Ừ. Khi yêu người ta không chờ ngẫu nhiên đâu, họ tạo sự "ngẫu nhiên".

Phút chốc ấy, tôi ôm anh mà lòng tan nát. Để khi ra khỏi nhà, tôi đứng giữa màn đêm. Phải rất lâu sau, tôi mới đủ can đảm huỷ hẹn với Tình Cũ.

Sau đó, tôi gọi điện cho anh. Khi đầu dây bên kia nhấc máy, tôi nói:

- Hôm nay chúng ta "ngẫu nhiên" đi chơi, được không?