Ảnh minh họa
Ngày hẹn gã làm tình, con người đó bảo đợi một tiếng được không. Tôi đáp lại, anh bận à.
- Không, anh phải chạy về nhà cho mèo ăn.
Tôi ngẩn ngơ trước câu nói đó. Ai đi hẹn tình một đêm, lại phải chờ để cho mèo ăn.
Nhưng tôi vẫn đồng ý. Lúc gã đến, tôi sửng sốt khi thấy mặt gã trai. Gã nói mình có sẹo nên không đưa hình lên mạng. Nhưng nó gớm ghiếc hơn tôi tưởng. Thêm tông giọng gã trầm đục và lạnh đến lạ. Đôi mắt ấy cũng buốt giá đến ngộp thở.
- Nếu thấy anh tởm quá, thì mình dừng. – Gã nói.
- Không sao. – Tôi đáp, dù cảm thấy cơ thể đang phản đối.
Gã có làn da ngăm đen, đến mức tôi có cảm giác con người này đã trải qua đợt cháy nắng khủng khiếp. Và khi cả hai trần trụi, chúng tôi nhìn nhau, bối rối khi thấy bản thân đối phương thật khác lạ.
Làm tình xong, gã quay sang nhìn tôi, cười khẽ:
- Lâu rồi mới được làm chuyện này!
- Bao lâu anh chưa ân ái?
- Nhìn anh mấy người dám làm!
- Thế mặt anh bị sao?
- Tai nạn máy cưa hồi còn bé. Còn mạng là may rồi.
Nhìn kỹ, gã không xấu, nhưng dữ tợn. Ngay cả khi trần trụi nhất, con người đó vẫn như loài gấu, và ở gã tồn tại điều gì đó khiến người ta sợ.
Ngày hôm sau, gã mời tôi đi ăn. Ra đường, gã đeo khẩu trang kín mít. Người đàn ông đó chọn tiệm quen, bảo rằng ở đây người ta không nhòm ngó nhiều vì chủ tiệm cũng có gương mặt biến dạng.
- Lần đầu tiên thấy bây dắt có ghệ đó! – Chủ tiệm cười khà khà. Gã chỉ gật, không đáp.
Chúng tôi ăn trong im lặng. Thi thoảng, gã trò chuyện để biết thêm về tôi. Rồi bỗng, gã đáp:
- Quen anh không?
Phải mất một lúc, tôi mới đáp lại:
- Quen gì?
- Là tìm hiểu đó.
Giọng gã trầm đến mức tưởng như đe dọa. Mắt người đàn ông đó không cảm xúc.
- Ừ. – Tôi đáp – Mà anh nâng giọng lên chút được không? Âm vực the thé càng tốt. Anh đang đề nghị hẹn hò đấy…
Tôi giới thiệu gã với bạn bè mình. Đa phần đều nói, gã giống sát nhân quá. Tôi bảo không, gã hiền. Nhưng hầu như, chẳng ai tin tôi cả.
Dần dần, gã cũng ngại đi chung với bạn bè tôi. Người đàn ông ấy bảo chịu định kiến lâu rồi cũng quen. Mình cứ sống thôi.
Người đàn ông ấy thích mèo. Con thú cưng của gã cũng xấu tơi tả. Nó đen tuyền, chột mắt và mất đuôi. Tội quá, nên người đàn ông này quyết định nuôi luôn. Gã cũng thích hoa hồng. Đặc biệt, người đàn ông ấy thường lượm hoa héo, phơi khô. Khi tôi hỏi tại sao, gã đáp:
- Cái gì đẹp thì người ta giữ, còn xấu thì mình chăm. Đóa hồng có héo, phơi khô vẫn thơm.
Tôi nhìn gã chăm chút từng cánh hồng, tự hỏi con người này đang ám chỉ điều gì?
Ngày tôi tốt nghiệp thạc sĩ, lúc đang được vây quanh giữa lời chúc tụng của bạn bè, thì người đàn ông ấy xuất hiện. Gã gói bó hồng héo trong tờ báo một cách trang trọng, rồi tặng tôi. Gã vẫn đeo khẩu trang, nhưng tôi biết, con người ấy đang cười.
- Cảm ơn anh!
Tôi đáp và hôn lên má gã. Bạn bè tôi nhìn, chần chừ lúc lâu. Chỉ đến khi gã đi về, họ mới xúm lại, hỏi khẽ:
- Mày tính quen ổng thật sao?
Tôi nhìn bó hoa, chẳng hiểu sao vẫn thấy cái gì đó rất thơ trong sự tàn lụi đó. Bất chợt, tôi nói:
- Mày biết hồng héo có đặc biệt gì không?
- Là gì?
- Là nó thơm. Hoa nở hay tàn là chuyện thời gian, nhưng mùi hương thì dai dẳng mãi.