Bài viết mới nhất từ Nguyễn Thị Mai (Hà Nội)
[49] – Bố tôi
(Sống Khoẻ Plus) - Đôi bàn chân lạnh cứng. Những ngón chân cứng đơ cố gắng lê những bước rất nặng nề. Bàn tay xương xương run run bám chặt vào xe tập chữ U trên nền của bệnh viện Châm cứu Trung ương. Tôi vờ òa trong hạnh phúc. Cả đêm tôi mơ về cảnh tượng đó, bố tôi một ngày nào đó sẽ đi lại bình thường.
Bạn có đang trân trọng cuộc sống này?
Đôi bàn chân lạnh cóng, cứng đơ, cố gắng lê từng bước nặng nề, tay run run bám chặt vào xe tập, luôn thường trực trong tâm trí tôi trước khi ngủ. Khoảnh khắc đó, tôi rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc. Người đàn ông đó là bố tôi.