Ẩn sâu trong những mối quan hệ đó là một câu chuyện tình đầy lạnh lùng, bí ẩn và nhiều nước mắt của một cô gái dành cho vị bác sĩ tài hoa nhưng đoản mệnh.
Thông qua câu chuyện, tác giả đã phản ánh bức tranh của xã hội Nhật thời thập niên 1970 đầy trần trụi về ranh giới giữa người giàu và nghèo, nơi mà chỉ cần không có tiền thì mạng sống bị tước đoạt ngay lập tức, còn người giàu có hơn thì có thể duy trì thêm sự sống đôi chút...
Ở bệnh viện, ta bắt gặp một cụ già Isikura bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chỉ còn sống khoảng hai đến ba tháng, nhưng chính bác sĩ Naôê đã tiếp thêm niềm tin cho ông bằng việc thực hiện một phẫu thuật giả để ông tin rằng ông sắp khỏe trở lại, có thể về nhà ăn tết và đi câu cá. Nhờ đó mà ông đã có niềm tin đi đến cuối con đường, nơi mà sự sống dừng lại để giúp ông được giải thoát hết mọi đau đớn do bệnh tật hành hạ.
Đó là cụ già Kôkichi Uênô phải truyền máu liên tục để duy trì sự sống. Ông thanh toán tiền viện phí nhờ bảo hiểm. Đến khi bảo hiểm kiểm tra tình hình sức khỏe của ông với bác sĩ Kôbashi, thì những lời nói vô tình của Kôbashi nói rằng bệnh tình ông sẽ không khỏi dù cho có truyền máu liên tục, đã kết thúc cuộc sống của ông. Bảo hiểm không chi trả tiền truyền máu nữa, và ông cụ đã chết. Nhưng bằng cách thức mà Naôê tư vấn cho Kôbashi, ông cụ và vợ ông ta không hề hay biết điều đó, vẫn nghĩ các bác sĩ và y tá đã hết lòng cứu chữa, nên cụ bà đã mua quà đến để tạ ơn.
Đó là cô ca sĩ rất nổi tiếng với gương mặt thơ ngây trong sáng, nhưng lại lén lút đi phá thai do lối sống buông thả của cô. Cô dám bán mạng vì sức khỏe để kiếm tiền và nạp thêm năng lượng bằng mà túy mỗi khi thấy mệt mỏi.
Cả câu chuyện là những gam màu trầm buồn đầy đơn độc khi nói về người bác sĩ tài năng, rực rỡ như ngọn đèn không hắt bóng trong phòng mổ chỉ trong vài phút giây ngắn ngủi, để rồi lại trầm mình tự sát dưới lòng hồ sâu lạnh ngắt giữa một mùa đông đầy tuyết trắng. Người bác sĩ tài ba đó đã cứu sống rất nhiều người nhưng lại không thể cứu sống được chính cuộc đời mình.
Anh đã mắc căn bênh ung thư xương vào hai năm trước. Ở thời điểm đó không có thuốc cứu chữa, chỉ có thuốc để phần nào giảm bớt cơn đau. Căn bệnh này đã được anh nghiên cứu từ rất lâu, và trớ trêu thay anh lại bị mắc chính căn bệnh này. Đó chính là lí do anh đã phải rời bỏ chức vụ phó giáo sư một trường đại học nổi tiếng để về làm việc cho một bệnh viện tư. Những cơn đau như quặn thắt đã buộc anh tìm đến ma túy để giảm bớt cơn đau và quên đi chúng bằng rượu và đàn bà.
Những tháng ngày đó, anh khao khát đi tìm phụ nữ, vì chỉ với họ, anh mới cảm thấy mình thuộc về mình, còn tất cả những lúc khác anh đều là sở hữu của sự hư vô. Anh muốn để lại phía sau anh một kỷ niệm là những đứa con.
Còn gì đau xót hơn khi chính mình biết trước cái chết của mình sẽ diễn ra khi nào. Anh chỉ còn sống được ba tháng nữa, sau một tháng nữa anh sẽ không còn đi lại được vì các khối u đã di căn khắp cơ thể. Chính vì lẽ đó mà một con người đầy cao ngạo như anh đã âm thầm lựa chọn cách tự kết thúc cuộc đời mình chứ không muốn người ta nhìn thấy cơ thể anh dần bị hủy hoại bởi chứng ung thư xương quái ác.
Thông qua những câu chuyện về các bệnh nhân và các mối quan hệ, tác giả phản ánh một thực tế đồng tiền luôn có sức mạnh rất lớn, có thể quyết định quyền sống chết của một con người, nhưng vẫn có những người giữ vững những phẩm chất đạo đức nghề nghiệp như Naôê. Anh đã chỉ dạy rất nhiều bài học trong cuộc sống và trong nghề nghiệp cho bác sĩ Kôbashi còn thiếu nhiều vốn sống ở đời. Cuộc sống không đẹp như lý tưởng, thế nên một người thầy thuốc ngoài việc là một lương y giỏi còn phải là một nhà tâm lý giỏi.
Và ta thấy xót thương cho mối tình đầy hy sinh, cam chịu, chân thành, vị tha của Nôrikô dành cho vị bác sĩ đầy tài năng nhưng đoản mệnh này. Cô cũng đã phải chứng kiến hàng loạt mối quan hệ của Naôê với những người phụ nữ khác. Nó như vết dao cứa vào tim cô, nhưng vì yêu anh nên cô vẫn quyết định ở lại bên cạnh anh. Và khi Naôê đưa cô đến hồ nơi anh trầm mình để chơi, cô đã có một cảm giác lạnh người khi nhìn xuống dưới hồ.
Cả một bức tranh là những gam màu trầm buồn, không sức sống, lạnh lẽo, nhưng cho chúng ta những bài học thật sâu sắc.
Tác giả: Bằng Lăng Trúc
[banglangtruc@gmail.com]
Link nội dung: https://songkhoeplus.vn/den-khong-hat-bong-nhung-goc-khuat-nganh-y-a6264.html