Sáng nay là buổi lễ khai giảng cấp học mới của Mai. Mai háo hức, mong chờ được tiếp xúc với mái trường cấp 3, được gặp những người bạn mới. Mai hát líu lo khắp cả đoạn đường đi tới trường:“Quái lạ, mọi hôm bầu trời cuối thu rất âm u tại sao hôm nay lại tươi như nụ cười của ông mặt trời vậy nhỉ? ” . Khi đặt chân tới nơi, Mai đứng trước cánh cổng khang trang và trái tim Mai như hẫng đi một nhịp. Mai ngạc nhiên khi mọi thứ gần như quá sức tưởng tượng - cái không khí rộn ràng, lễ đài rất rộng và hoành tráng , đặc biệt xung quanh những người chị và những bạn của Mai đều khoác lên mình bộ áo dài màu trắng tinh khôi. Điều này làm cho Mai cảm thấy thích thú hơn bao giờ hết.
Buổi lễ kết thúc, thầy giáo chủ nhiệm dẫn cả lớp đi uống trà sữa để làm quen và cũng là để gắn kết hơn tình thầy trò và bạn bè trong lớp. Bình thường, Mai là một người hòa đồng, cởi mở nhưng hôm nay Mai chợt ngại ngùng không dám mở lời để bắt chuyện với ai. Mai chỉ biết ngồi im lặng, khép nép một góc. Bỗng có một cánh tay khều nhẹ, Mai giật mình quay sang thì thấy một cô gái với mái tóc đen mướt, đôi mắt tròn xoe, trên môi luôn nở nụ cười tươi rói.
“Bạn là Duyên đúng không?” - Mai hỏi.
“Đúng rồi đấy. Vui quá! Cậu vẫn nhớ tên mình …” - Duyên đáp.
Bởi lẽ Mai nhớ là vì hôm đi nhận lớp Mai đã làm rơi chiếc chìa khóa xe đạp điện và người nhặt lại giúp Mai chính là Duyên. Sự xuất hiện của Duyên làm Mai trở nên tự tin hơn trước, thoát khỏi cái nhút nhát và trở lại là Mai hoà đồng vui vẻ với mọi người…
Một lúc sau, Mai chợt nhìn lên trên lầu thấy cô giáo chủ nhiệm cũ đang ngồi một mình, Mai thầm nghĩ: “Có lẽ cô đang buồn vì chuyện gì đó?” . Mai suy nghĩ một hồi và quyết định xin phép thầy và cả lớp để lên chào hỏi và tâm sự góp vui cùng cô giáo .
“Em chào cô ạ!”
“ Ồ, Mai đấy à” - cô ngạc nhiên và nói
Mặc dù khi gặp Mai cô cười rất tươi nhưng Mai biết trong nụ cười đó chắc đang có một nỗi buồn sâu thẳm.
“Cô có vui khi gặp em không ạ?” - Mai hỏi
Cô ngẩn người ra, cô không nghĩ là Mai có thể biết tâm trạng cô đang như thế nào và muốn giúp cô vui. Cô vẫn vờ như không có gì và lảng tránh câu hỏi của Mai. Nhưng Mai đã hỏi lại và với tâm thái rất nghiêm túc.
Cô cười nhẹ, Mai thấy thế liền hỏi:
“Cô cười gì ạ?”
“Cô cười vì những đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên lúc đó bây giờ đã lớn, biết đoán tâm trạng người khác rồi” - cô đáp
Không đợi Mai hỏi cô lại chia sẻ tiếp:
“Cô cũng hơi buồn khi nhớ lại những đứa nhóc tinh nghịch thời ấy, không còn sà vào lòng cô, không còn nũng nịu với cô nữa. Nhưng sự tự hào lại chiếm phần hơn trong cô, cô tự hào khi dạy dỗ và củng cố cho các em thêm kiến thức, cô tự hào khi các em đã cố gắng học tập, biết tự chăm sóc bản thân”.
Sau khi nghe những lời đó lòng Mai như thắt lại. Hai dòng nước mắt rơm rớm, cô vỗ về Mai. Mai vừa nói vừa khóc: “Em định lên để tâm sự và an ủi cô, để rồi bây giờ cô lại an ủi ngược lại em”. Cô bỗng cười to trước những lời chia sẻ thật lòng của cô học trò nhỏ bé…
Nói chuyện một lát , cô trò hẹn hôm sau tiếp tục tâm sự. Mai quay lại với lớp thì các bạn đã lục tục đứng lên ra về. Mai giật mình định đi ra để nói lời xin lỗi với thầy và các bạn nhưng chắc mọi người ai cũng thông cảm khi Mai có những phút lưu luyến với những kỷ niệm xưa.
Vâng! Thầy và các bạn ơi! Mai đã cảm thấy yêu mến thầy và các bạn ngay từ lần đầu gặp đầu tiên. Lúc mới bước vào trường, sự lo lắng đã lấn át hết tâm trí của Mai nhưng mọi người đã cho Mai cảm giác an toàn. Mai tự nhủ sẽ đóng góp hết sức có thể vào cái tổ ấm thứ hai hiện tại của đời mình và mãi mãi cùng thầy và các bạn biến tập thể lớp thành nơi ghi lại dấu ấn đẹp suốt ba năm học dưới mái trường - nơi mà Mai cũng đã bắt đầu cảm thấy yêu mến sau một lần gặp gỡ...
Bài viết của Khương Đan Châu
(Lớp 10A2 – Trường THPT Nguyễn Thái Bình , Đồng Xuân, Phú Yên)
Link nội dung: https://songkhoeplus.vn/buoi-gap-mat-lop-dau-tien-a5649.html