Mỗi năm khi tết sắp đến là các bạn cứ nhắn tin rủ em về lại trường xưa để họp lớp và cũng để thăm các thầy cô giáo cũ. Hơn 20 năm rồi, trường xưa đã thay đổi nhiều nhưng những kỷ niệm thì chưa bao giờ mờ phai trong lòng em. Cứ mỗi lần về họp lớp, ngồi vào góc bàn nơi cửa sổ, vị trí mà ngày xưa em vẫn ngồi trong năm cuối cấp lớp 12, lòng em lại rưng rưng xúc động. Em chỉ ước được gặp thầy trong buổi họp lớp, được nắm lấy bàn tay gầy của thầy, được tặng bó hoa tươi thắm nhất cho thầy…Vậy mà giờ đây em chỉ có thể lặng lẽ ra thăm thầy với một bó hoa cúc trắng trên tay…
Em là đứa học trò hay đi trễ nhiều nhất của lớp mình. Nhắc lại chuyện đó em vẫn còn thấy xấu hổ. Em thật sự biết ơn vì thầy đã giữ lại cho em một chút kiêu hãnh mong manh của tuổi mới lớn, đã tiếp thêm động lực cho em cố gắng và âm thầm nâng bước chân em thực hiện ước mơ của mình.
Ngày ấy, em không thích bạn bè đến chơi nhà mình. Bởi em luôn mang mặc cảm về sự nghèo khó gia đình. Mấy lần em đòi bỏ học để đi làm, phụ mẹ kiếm tiền lo cho các em. Nhưng mẹ em cứ khóc bảo: đời mẹ đã khổ vì không được ăn học nên cái nghèo cứ đeo bám. Mẹ còn sống ngày nào, còn lo được lúc nào thì em không được có suy nghĩ bỏ học. Em không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần vì bế tắc, vì thương mẹ và các em. Em chỉ ước mong được bình thường như người ta, mỗi ngày đến trường không phải nơm nớp lo ngày mai mình sẽ không thể đi học được nữa.
Em phụ mẹ nấu sữa đậu nành bán và bỏ mối ở các quán nước. Em ngụy trang kỹ lắm. Em sợ các bạn sẽ nhìn thấy, sẽ nhận ra mình. Em sợ mọi người khinh thường, dè bỉu. Sau này em mới hiểu, công việc lương thiện nào cũng đáng được tôn vinh. Nhưng công việc đó lại là lý do khiến em nhiều lần bị trễ học. Thầy đã phạt em bằng cách viết những bản kiểm điểm. Em viết nhiều lắm, nhiều đến nỗi em không nhớ là mình viết bao nhiêu lần. Em mường tượng đến lúc thầy báo cáo lên ban giám hiệu, rồi em sẽ bị cho thôi học. Nhưng điều ấy đã không xảy ra.
Thầy không phạt em nhưng em nhận ra thầy buồn nhiều. Thỉnh thoảng thầy hay trò chuyện cùng em vài câu chuyện thường nhật. Những câu chuyện không liên quan gì nhưng làm cho em hiểu ra nhiều điều. Bỗng dưng em thấy mình có lỗi với thầy. Em đã cố gắng không đi trễ học. Em không muốn thầy buồn, không muốn thầy thất vọng về em.
Cuối năm lớp 12 chính là bước ngoặt đối với cuộc đời của em. Em muốn thi đại học, muốn được chạm tay vào ước mơ của mình. Nhưng làm sao em làm được điều đó! Mẹ em lấy đâu ra tiền cho em đi thi và đi học? Em phải từ bỏ ước mơ của mình thôi. Cứ nghĩ đến điều đó là em lại trào nước mắt. Những ngày đến trường của em trở nên buồn ảm đạm. Trong khi các bạn rộn rịp bàn tán nộp hồ sơ thi trường này trường nọ thì em lại lặng lẽ đến lớp rồi lặng lẽ ra về. Em không biết là ánh mắt thầy vẫn đang dõi theo mình. Thầy biết em là đứa học trò duy nhất trong lớp không đăng ký hồ sơ thi.
Thầy chính là người động viên em đăng ký hồ sơ thi đại học. Thầy cũng chính là người báo cho em biết tin em được trường trao tặng học bổng hàng tháng cho đến hết đại học nếu như em thi đậu.
Em vẫn nhớ, mỗi tháng, thầy vẫn đều đặn gửi 300.000 đồng qua đường bưu điện lên thành phố cho em. Thời điểm đó thì 300.000 đồng có giá trị khá lớn đối với đứa nhà nghèo như em.
Ôi, cái ngày hôm ấy, cái lúc mà cả lớp đã về hết, cái lúc mà em biết tin mình được nhận học bổng, em đã bật khóc ngay tại lớp. Em không biết nói gì với thầy, cứ thế mà khóc trong vui mừng sung sướng. Thầy mỉm cười đưa tay vỗ vỗ vào vai em. Những cái vỗ vai ấm áp và trìu mến. Em đạp xe về nhà mà ngỡ như mình đang bay trên bầu trời. Chưa bao giờ em có cảm giác cuộc đời này đáng yêu đến như vậy!
Em ra trường rồi đi làm đúng công việc yêu thích ở một nơi xa làng quê của mình. Mấy lần lỡ dịp về trường, mấy lần muốn về thăm thầy nhưng rồi chẳng thể thực hiện vì bao nhiêu lý do. Ngày biết tin thầy mất, em bàng hoàng tự trách mình. Những lần lỡ hẹn thăm thầy thì em cứ bào chữa rằng: nhất định năm sau mình sẽ về. Em không biết thầy mang bệnh ung thư trong người, không biết là sức khỏe của thầy vốn không thể chờ đợi năm sau...
Em đã gặp nhiều thầy cô cũ của trường, em đã biết một bí mật mà thầy luôn giấu hết mọi người kể cả với em. Thầy chính là người đã "cấp học bổng" cho em. Nếu như em không nói lời cảm ơn với các thầy cô ở trường vì nhà trường đã cấp học bổng giúp em trong suốt mấy năm đại học, thì có lẽ bí mật này sẽ không ai biết đến. Các thầy cô đã nói với em là nhà trường hoàn toàn không có cấp học bổng cho bất cứ học sinh nào vì xưa nay trường không có chế độ đó. Em đứng lặng trong trong nghẹn ngào. Tim em như nghẹn lại vì xúc động. Lẽ ra em phải thắc mắc vì sao mình lại được trường ưu ái như vậy. Cũng bởi sự vui mừng khi ấy quá lớn khiến em không thể nghĩ suy nhiều. Cũng có thể đó là những ngày học cuối cùng của lớp 12, chúng em ai cũng loay hoay với cánh cửa mơ ước của cuộc đời nên em cứ thản nhiên đón nhận…
Em biết bây giờ mình nói lời cảm ơn với thầy đã là muộn màng rồi. Nhưng câu chuyện bí mật “cấp học bổng” ấy, em không muốn chỉ giữ riêng cho mình nữa, em muốn kể với tất cả mọi người về thầy. Bởi đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ đáng sống nhất mà em không thể nào quên.
Khoảnh Khắc Đáng Sống là Cuộc thi thường niên do Sống Khỏe Plus – SongKhoePlus.vn tổ chức nhằm lan tỏa, tiếp sức và tôn vinh những hy sinh thầm lặng, những điều bình dị mà cao quý trong cộng đồng.
Năm 2021, Cuộc thi được diễn ra trong điều kiện cả nước đang căng mình chống chọi với diễn biến phức tạp của dịch bệnh. Nhiều địa phương đang thực hiện giãn cách xã hội.
Thiết nghĩ, đây cũng là khoảnh khắc quý báu để mỗi người có thời gian soi rọi, chiêm nghiệm lại bản thân về những con người tri âm của mình đã qua.
Mọi thông tin chi tiết về cuộc thi mời xem chi tiết TẠI ĐÂY
Trần Thị Hồng Diễm (Bến Tre)
Link nội dung: https://songkhoeplus.vn/nhung-suat-hoc-bong-cua-thay-a5182.html