Đời người ai chẳng có lúc buồn vui sướng khổ, hạnh phúc và khổ đau. Tôi cũng vậy, đó là chuỗi ngày dài đau khổ vật vã tưởng chừng như chết đi sống lại. Tôi lâm vào bế tắc của cuộc sống tưởng chừng không có lối ra.
Hai mươi lăm tuổi tôi có tất cả những gì người đời ngưỡng mộ. Tôi hãnh diện với mọi người khi nắm trong tay một khối tài sản kếch xù bao gồm nhà lầu xe hơi, một công ty nho nhỏ chuyên về xây dựng các công trình. Một cô vợ trẻ đẹp cùng hai đứa con đẹp như thiên thần. Công việc tôi bắt buộc phải đi nhiều, xa nhà thường xuyên. Đi xây những chiếc cầu nối những bờ vui. Tôi hạnh phúc và tự hào khi nhìn vào những ánh mắt hân hoan vui sướng của những người dân bao đời di chuyển qua sông bằng những chuyến đò. Tôi hãnh diện khi xây những ngôi nhà là những tổ ấm cho bao gia đình. Có cả những gia đình trẻ giống tôi. Hình như tôi quên mất tôi cũng có một gia đình.
Vợ tôi, cô ấy xinh đẹp giỏi giang. Ngày cưới, tôi hạnh phúc nắm tay nàng bước lên đài hạnh phúc. Giữa bao người thân bạn bè tôi tự hào khi cưới được cô ấy.
Những chuyến xa nhà rong ruổi theo những công trình, dường như tôi đã quá thờ ơ vô tình. Dường như sự quan tâm của tôi dành cho những đứa con cũng chỉ là những cuộc gọi từ xa xôi. Kỷ niệm ngày cưới tôi đã quên. Ngày sinh nhật con tôi cũng quên. Tấm hình vợ tôi gửi cho tôi là chiếc bánh sinh nhật to đùng với khuôn mặt ỉu xìu của con gái. Nó trách bố quên không về như đã hứa. Có lẽ vì thế mà tôi đã đánh mất gia đình. Vợ tôi phản bội tôi. Cô ấy ngã vào vòng tay của người đàn ông khác. Mà như cô ấy nói, anh ta nghèo, giản đơn nhưng biết quan tâm, biết yêu thương và chia sẻ không giống tôi chỉ biết đến tiền.
Lá đơn li hôn đặt trên bàn. Và chúng tôi chẳng nói với nhau bất cứ lời nào. Tôi lặng lẽ ký vào tờ đơn. Tôi cố ra mạnh mẽ bao nhiêu thì ngay sau đó tôi gục ngã và đau đớn bấy nhiêu.
Sự ân hận, tiếc nuối xen lẫn căm hờn. Tôi sà vào rượu để xoa dịu những tổn thương. Chỉ có những cơn say mới làm tôi tạm quên đi tất cả. Tôi trở nên nghiện ngập và bê tha, công việc cũng vì thế mà xuống dốc thê thảm. Tôi để mất nốt công ty. Ngân hàng xiết nợ nốt những gì còn lại. Thứ tôi còn chỉ là đôi bàn tay trắng và con số không tròn trĩnh.
Ánh đèn xe loang loáng phía xa. Tôi quyết định kết liễu đời mình. Trong cơn say tôi nghe tiếng phanh xe thắng gấp và tiếng còi hụ xe cấp cứu.
Tôi không chết. Tôi nằm trên giường cấp cứu với những mớ bông băng và dây nhợ trong căn phòng nồng nặc mùi ê te.
.......
Cô bé tuổi tầm 16 xinh đẹp, làn da trắng. Điều đặc biệt, đầu cô bé luôn đội sụp chiếc mũ trùm kín tai. Nó mang chiếc áo đồng phục của đội thiện nguyện Sao Xanh. Đều đặn mỗi ngày mang tới chỗ tôi phần thức ăn từ nhóm thiện nguyện. Ánh mắt trong trẻo nhìn tôi trìu mến, không ngần ngại bón cho tôi những thìa thức ăn. Dù rằng tôi không muốn thế. Tôi có phần khó chịu khi con bé có vẻ như đang cố làm điều tôi không muốn.
- Ăn đi chú! Cuộc sống này mỗi phút giây đều đáng quý chú ạ.
Tôi bật cười méo mó. Con bé nói như một bà cụ non. Nó ríu rít dẫn tôi ra băng ghế đá bệnh viện. Đọc cho tôi nghe những mẩu truyện ngắn mang thông điệp nhân văn về cuộc sống và tình yêu. Tôi có phần nguôi ngoai...
Bẵng đi mấy hôm tôi không gặp lại cô bé có cặp mắt trong veo ấy nữa. Một cô bé khác cũng khoác chiếc áo đồng phục Sao Xanh đến phòng bệnh hỏi rằng, có ai cần nhận đồ ăn miễn phí hay không. Tôi hỏi về cô bé. Và tôi chết lặng khi nghe tin.
- Thu Thảo yếu lắm rồi chú ạ. Em ấy ung thư chuyển sang giai đoạn cuối rồi. Bệnh lâu rồi nhưng lạc quan lắm chú...
Nước mắt tôi trào ra, cổ họng tôi nghẹn đắng. Thế đấy! Dù cuộc sống chỉ tính bằng những chuỗi ngày ngắn ngủi thì em vẫn sống một cuộc đời đáng sống.
Em đã dạy cho tôi bài học quý giá về cuộc sống này. Cảm ơn Thu Thảo, cô gái bé bỏng với nụ cười hiền và ánh mắt trong veo. Khoảnh khắc ấy theo tôi suốt hành trình đến tận hôm nay.
Tâm An
Link nội dung: https://songkhoeplus.vn/79-thien-than-ngoi-sao-xanh-a2779.html