Anh đến với em bất ngờ tựa như căn bệnh tim của em trở nặng đột ngột lúc ấy vậy. Đang dạy ở Bạc Liêu, em mệt, đầu óc quay cuồng rồi xỉu. Chẳng hiểu ai đã đưa em đi và bằng cách nào mà em đến được bệnh viện, rồi lên Viện Tim TPHCM, nhanh chóng nhập viện và phải tiến hành phẫu thuật gấp.
Không biết đã qua bao lâu, khi em tỉnh dậy, mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn xung quanh căn phòng đang nằm; trước mắt em xuất hiện một chiếc áo màu xanh của một bác sĩ mang kính cận, đeo khẩu trang kín, chỉ còn nổi bật lên gọng kính màu đen . Bác sĩ hướng về phía đầu giường em nằm, lật giở hồ sơ bệnh án, nhìn em chăm chú, rồi tiến sang phía tay phải của em, đặt bàn tay vào bàn tay đang bất động của em và nói, câu nói đầu tiên em nghe được sau khi em mê đi cùng với những mũi tiêm trong phòng phẫu thuật:
- Minh ơi, nắm tay anh đi.
Như có một luồng điện xẹt qua, em mở to mắt hơn, quay sang nhìn và từ từ nắm lấy bàn tay anh đã để sẵn tự lúc nãy. Anh để yên một lúc, rồi lại nhẹ nhàng đi sang phía tay trái, lại dịu dàng đặt tay mình trong lòng tay em và nói:
- Minh ơi, nắm tay anh đi.
Anh để yên một lúc, rồi lại nhẹ nhàng đi sang phía tay trái, lại dịu dàng đặt tay mình trong lòng tay em và nói: "Minh ơi, nắm tay anh đi". (Ảnh minh họa)
Một lần nữa, em lại tròn mắt nhìn cặp mắt kính gọng đen và màu áo xanh dương của anh, rồi từ từ nắm lấy bàn tay ấm áp mà anh để sẵn. Từ đó, trừ những lúc mệt quá nên thiếp đi, còn lại, lúc nào em mở mắt ra nhìn xung quanh thì y như rằng em lại bắt gặp chàng bác sĩ với áo Srub xanh và mắt kính gọng đen ấy. Lúc thì anh đo huyết áp, khi xem bảng theo dõi nhịp tim, có lúc lại lấy ống nghe đến khám cho em... Ánh mắt của em cứ mãi dõi theo và tìm kiếm bác sĩ mặc áo Srub xanh đã nói em nắm tay trong câu nói đầu của lần đầu tiên gặp gỡ.
Trong phòng hồi sức, dù không có khái niệm về không gian và thời gian, nhưng em lại luôn có 1 niềm mong chờ gọi tên anh, bác sĩ có mắt kính gọng đen duy nhất trong số các bác sĩ lúc đó. Em cứ mong mãi những giây phút anh đến bên giường em thăm bệnh, những lúc được anh áp ống nghe để ghi chính xác tình hình diễn biến của bệnh thì em luôn thấy rất an tâm và tin tưởng...
Do diễn biến hồi phục sức khỏe tốt, em được ra phòng bệnh, không cần ở trong phòng hồi sức nữa. Nằm trên băng ca để các cô hộ lý đẩy ra khỏi khu hồi sức, ánh mắt em cứ mãi kiếm tìm cặp mắt kính và chiếc áo Srub xanh quen thuộc nhưng anh đã biến mất, đột ngột như khi anh đến...
Từ trước tới giờ, em cứ tưởng rằng bác sĩ gây mê hồi sức là một công việc đơn giản, nhẹ nhàng, không áp lực hay căng thẳng như bác sĩ ngoại khoa. (Ảnh minh họa)
Sáng sớm hôm sau, khi các bác sĩ khoa khám bệnh đến thăm bệnh và theo dõi tình hình bệnh của em, em thấy có một người rất trẻ, đeo kính và không mặc Blouse trắng. Bác sĩ ấy chỉ nhẹ nhàng đến cạnh em, rồi ngại ngùng dặn dò mẹ em về những cách thức chăm sóc để người bệnh có thể hồi phục tốt nhất, cách ăn uống hay nghỉ ngơi hợp lý nhất với em. Nghe giọng nói ấy, linh cảm cho em biết đó là anh, chàng bác sĩ Scrub xanh mà em đã gặp nên em đã đã mỉm cười khi anh nhìn em. Anh cũng mỉm cười và vẫy tay tạm biệt em trước khi đi ra ngoài cùng mọi người. Em sẽ không bao giờ quên nụ cười ấy, nụ cười ấm áp, chân thành và yêu thương...
Từ ngày đó, cứ cách ngày, anh lại vào thăm em, xem tình hình sức khỏe của em, cùng em tập nói chuyện trở lại..., và chúng ta đã hiểu nhau nhiều hơn. Từ trước tới giờ, em cứ tưởng rằng bác sĩ gây mê hồi sức là một công việc đơn giản, nhẹ nhàng, không áp lực hay căng thẳng như bác sĩ ngoại khoa. Hóa ra nó cần rất nhiều sự cẩn thận, chi li, tỉ mỉ, trách nhiệm, nhiệt tình và cũng rất nặng nề, “cân não” chứ chẳng chơi. Anh chia sẻ rât thật với em rằng:
Không hiểu sao, hôm đó, khi nhìn thấy em trong phòng hồi sức, anh có một cảm giác rất lạ, không thể nào chỉ nói “Nắm tay lại” hay “Nắm tay đi” như mọi lần, mà phải tìm hồ sơ bệnh nhân, để gọi đúng tên và nói một câu rất nhẹ nhàng : Minh ơi, nắm tay anh đi.
Em tâm sự với anh về những nỗ lực của em từ lúc nhỏ để có thể chống chọi và khắc phục căn bệnh bẩm sinh tứ chứng Fallot nan y. Em đã khóc khi nói anh nghe ước mơ lớn nhất của đời mình là được sống một ngày khỏe mạnh, bình thường như bao người khác. Bàn tay anh run run nắm nhẹ tay em. Trong khuôn viên bệnh viện, giữa những cơn gió nhè nhẹ của buổi chiều tháng 6, em đón nhận cái ôm rất nhẹ của anh như đón nhận sự yêu thương, cảm thông, chia sẻ của chàng bác sĩ Scrub xanh mà em vô cùng yêu mến; từ ngày nghe được câu nói : Minh ơi, nắm tay anh đi.
Không một lời tỏ tình lãng mạn, không một chút quà cáp cao sang, anh và em chỉ có sự quan tâm, chia sẻ, yêu thương nhau chân thành, ngày này sang ngày khác. Ngày em được ra viện, anh chạy ào đến gặp em ngay sau ca trực, vội đến không kịp thay chiếc áo Scub xanh hay cởi bỏ khẩu trang phòng hồi sức. Nhớ mãi dáng anh, gấp vội và lo lắng, nắm chặt tay em, vội nói :
- Em đừng buông tay anh, vẫn yêu anh nha Minh.
Ngượng ngùng, em gật đầu, nhận lời tỏ tình bất ngờ và đặc biệt đó của anh. Từ đó, chúng ta chấp nhận yêu xa. Em và anh đã luôn nghĩ về nhau, nhớ nhau, cố gắng liên lạc với nhau bằng mọi cách. Dù cho “yêu xa khó lắm, yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm”, em sẽ mãi giữ những kỉ niệm với anh, mãi nhớ anh và sẽ yêu anh mãi, chàng bác sĩ Scrub xanh xa nhớ à.
Nguyễn Hồng Minh (Bình Dương)
Link nội dung: https://songkhoeplus.vn/23-minh-oi-nam-tay-anh-di-a2276.html